Lúc hai cha con về nhà, Dĩ Hoà trông thấy một bên má con mình sưng tấy, hai mắt cũng húp lại thì hoảng hốt: “Sao thế này?”
Peachy đã khóc cạn nước mắt ở văn phòng, nhưng vừa nhìn thấy cô nước mắt lại phun trào như ống nước bị vỡ, thằng bé ôm cổ Dĩ Hoà vừa khóc vừa nấc liên tục: “Mami, hức hức, Peachy bị đánh, hức hức, đau lắm hu hu hu!”
“Nói mami nghe, ai đánh con?”
Thằng bé giơ tay chỉ ra ngoài đường: “Mụ hức hức phù thủy.”
Dĩ Hoà nhìn qua Minh Cầm Sắt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sáng ôm đi còn lành lặn, chiều ôm về lại thành thế này. Cô cần một lời tường trình từ hắn!
Minh Cầm Sắt áy náy kể lại sự việc. Dĩ Hoà đòi xem camera hành lang, hắn đành phải gọi bộ phận an ninh trích xuất video gửi qua cho cô xem.
“Anh đã khiển trách cô nhân viên đó rồi. Cô ấy cũng đã xin lỗi Peachy. Anh đảm bảo từ nay tuyệt đối không để xảy ra sự việc tương tự thế này nữa.”
Nghe cách xử lý của hắn, con ngươi Dĩ Hoà có một thoáng bất động. Lát sau cô trực tiếp phớt lờ hắn, quay xuống nói với con trai: “Peachy, cô đó đánh con là sai, nhưng con làm cô đó ngã cũng không đúng. Con đã xin lỗi chưa?”
“Peachy sợ lắm!” Thằng bé mếu máo lắc đầu.
Thấy trong mắt con trai có sự giãy giụa sợ hãi, hình ảnh cái tát giáng xuống má thằng bé cứ phát đi phát lại trong đầu cô.
Nếu là Peachy hư hỏng cô sẽ không bao che mà thẳng thắn phạt con mình, nhưng trong video rõ ràng là tình huống ngoài ý muốn, con trai cô chỉ ham chơi nên bất cẩn, hoàn toàn không cố ý đến mức phải nhận một cái tát đau đớn thế kia.
“Không sợ, có mami ở đây.” Dĩ Hoà vỗ lưng trấn an Peachy, ánh mắt dần toát ra lệ khí.
Sau khi xức thuốc và dỗ Peachy đi ngủ, cô khép cửa đi xuống phòng khách. Giờ tới lượt cô tính sổ với bố thằng bé!
Minh Cầm Sắt đang ngồi trước màn hình laptop, trầm mặc xem lại đoạn video, giọng nói lạnh lùng của Dĩ Hoà đột ngột vang lên bên tai hắn:
“Không ngờ một tập đoàn lớn như FE lại nuôi loại nhân viên có xu hướng bạo lực như vậy. Bộ phận tuyển dụng của công ty anh không test EQ ứng viên trước khi nhận vào làm sao? Cô ta hành xử ngang ngược như thể một kẻ mất não. Hay là... chỉ cần ngực cong, mông thủ, có não hay không cũng không thành vấn đề?”
Nếu là người có đầu óc, khi thấy một đứa trẻ xuất hiện ở văn phòng cấp cao, chí ít cũng phỏng đoán thân phận đứa trẻ mà không dám hành động lỗ mãng. Nhưng nữ nhân viên kia không kiêng dè gì mà thẳng tay tát con cô. Ả còn tự do ra vào văn phòng hắn như cái chợ. Phải chăng vì đã có kẻ chống lưng? Mà kẻ đó... còn ai ngoài người đứng đầu công ty!
Dĩ Hoà chất vấn một tràng, Minh Cầm Sắt không kịp chen lời, đợi cô nói hết hắn mới đứng dậy vuốt ngực giúp cô: “Dĩ Hoà, em bình tĩnh nghe anh nói đã.”
Cô gạt cánh tay hắn ra, cười khẩy: “Cô ta đánh con trai của anh, vậy mà anh chỉ khiển trách rồi cho qua? Minh Cầm Sắt, lẽ nào người phụ nữ đó giữ chức vụ 'đặc biệt', khiến anh không nỡ sa thải?”
Hai chữ “đặc biệt” bị Dĩ Hoà cố ý nhấn mạnh, nghe ra ý mỉa mai trong đó. Minh Cầm Sắt định nói ra thân phận Hoài Thu, chợt lờ mờ phát hiện thái độ Dĩ Hoà có chỗ nào đó hơi khác thường...
Hắn chớp mắt thử thăm dò: “Dĩ Hoà, em đang ghen à?”
Câu này như nói trúng tim đen, đỉnh đầu Dĩ Hoà lập tức bốc khói.
“Minh Cầm Sắt, tôi không rảnh giỡn mặt với anh!”
Hắn biết Dĩ Hoà giận thật rồi. Bình thường lúc vui vẻ cô sẽ xưng hô em - anh và gọi hắn là Felix, nhưng một khi cô đổi giọng gọi thẳng tên đầy đủ của hắn và xưng tôi - anh, thì hắn đừng có mà nhờn với cô!
“Em đừng hiểu lầm, ở công ty hay bất cứ đâu anh cũng không hề có quan hệ mập mờ với phụ nữ. Trợ lý, thư ký hay những người làm việc thân cận với anh đều là nam cả. Còn người hôm nay ra tay đánh Peachy....” Hắn ngập ngừng một chút mới khó xử nói ra, - “Nó là Minh Cầm Nhã, em gái anh, cũng là cô ruột của Peachy.”
Dĩ Hoà giương cao đuôi mắt. Đây là tình huống oái ăm gì chứ? Cô ruột đánh cháu trai mình ư?
Hoá ra 'bà cô bên chồng' đúng là ghê gớm như trong truyền thuyết. Cô còn chưa chính thức gả cho Minh Cầm Sắt mà ả ta đã thị uy rồi.
“Vậy xem ra chỉ có thể trách con trai tôi xui xẻo thôi.”
Nói xong câu đó, Dĩ Hoà liền xoay bước về phòng ngủ, Minh Cầm Sắt đuổi theo, bị cô hung hăng đẩy xuống cầu thang.
“Giường hôm nay hơi chật, anh ngủ sofa đi!”
Hắn gấp gáp gọi với theo bóng lưng cô: “Đừng mà Dĩ Hoà, em muốn xử trí thế nào, chỉ cần em nói ra thì anh sẽ làm theo ý em.”
Dĩ Hoà mặc xác Minh Cầm Sắt, muốn thế nào là muốn thế nào? Chẳng lẽ lại bắt cô kêu hắn về tát em gái mình, tát đến khi ả rụng hết hàm răng, chỉ có thể húp cháo thì cô mới hả giận? Vậy hắn có chịu không?
Vào phòng ngủ, Dĩ Hoà khoá trái cửa lại, lên giường nằm ôm con, trong bụng là một bầu ấm ức không sao tiêu hoá được. Minh Cầm Sắt đứng bên ngoài rối như tơ vò.
Peachy bị ám ảnh về sự việc ban ngày, đến nửa đêm đột nhiên thằng bé giật mình một cái, khóc ré lên. Dĩ Hoà ngồi dậy ôm chặt con trai vỗ về.
“Ơi mami đây, con đừng sợ! Không sao không sao!”
Minh Cầm Sắt suốt đêm đứng ở chân cầu thang. Nghe được tiếng khóc của con trai, lòng hắn đau thắt lại, quanh người càng trở nên u ám, hai mắt rét lạnh.
Hắn gọi một cuộc điện thoại: “Khoá toàn bộ thẻ tín dụng của Cầm Nhã lại cho tôi!”
...
Buổi sáng ở trên bàn ăn, Dĩ Hoà vẫn không thèm để ý đến Minh Cầm Sắt, hắn nói gì cô cũng không trả lời. Không khí chiến tranh lạnh cực căng.
Lát sau tình hình trên bàn ăn bỗng trở nên náo nhiệt hẳn. Nhưng là vì...
“Peachy, nói với mami là papa đã khoá hết thẻ tín dụng của mụ phù thủy. Sau này không cho mụ phù thủy đặt chân vào văn phòng của papa nửa bước.”
“Peachy, nói với papa là mami đã biết, nhưng muộn rồi, mặc kệ papa làm gì cũng vô ích.”
“Peachy, nói với mami là dù thế nào papa cũng không bỏ cuộc. Papa yêu mẹ con Peachy nhất trên đời!”
“Peachy, nói với papa là papa đừng có xạo ch... ó.... Ưm!”
Dĩ Hoà còn chưa nói hết câu đã bị “con chó” nào đó ngoạm lấy môi. Một tay hắn bợ gáy cô, mơn trớn những sợi tóc con tơ mảnh phía sau, tay còn lại che kín mắt đứa con trai ba tuổi rưỡi.
Cô ra sức vùng vằng xô đẩy hắn, hai mắt mở trừng trừng, mọi âm thanh muốn tuôn ra đều bị nuốt chửng. Cơ thể người đàn ông này giống như cái tên của hắn vậy, toàn là sắt!
Chỉ có đầu lưỡi kia là mềm dẻo linh hoạt, khống chế cục diện từ căng thẳng sang hòa hoãn chỉ trong nháy mắt.
“Vũ khí” nóng bỏng của Minh Cầm Sắt luồn lách trong khoang miệng Dĩ Hoà, trêu chọc những sợi thần kinh nhạy cảm, nhanh chóng khiến tay chân cô bủn rủn mất hết khả năng chống cự, toàn thân mềm nhũn trượt xuống theo từng múi cơ, kịp thời được bắp đùi săn chắc của hắn giữ lại.
Hai mắt Dĩ Hoà mới vừa còn hung hăng quyết liệt lúc này đã mơ màng mê ly, đôi môi Minh Cầm Sắt hạ cánh đáp xuống, âu yếm lên từng sợi lông mi của cô.
Bàn tay còn lại của hắn lật ra, trước mắt Peachy “có điện” trở lại, nó nhìn thấy papa bế thốc mami lên:
“Peachy, mami bị đau bụng rồi, papa bế mami vào toilet. Con ngồi đây chờ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]