Minh Cầm Sắt nằm viện điều trị sang tuần thứ ba, sức khoẻ đã tương đối hồi phục, hắn quyết định đến khoa Bỏng - Chấn thương để thăm Vi Quý.
Vi Quý đến nay vẫn hôn mê chưa tỉnh. Hôm đó cô ta được đưa vào cấp cứu trong tình trạng khoả thân, trên lưng bê bết máu.
Vết bỏng được xử lý kịp thời bởi các bác sĩ có chuyên môn cao, về sau nếu can thiệp thẩm mỹ và điều dưỡng tốt thì cho dù có sẹo để lại, cũng không đến nỗi quá dữ tợn.
Nhưng vấn đề nghiêm trọng hơn là Vi Quý còn bị chấn thương tủy sống.
Cột sống có cấu tạo bởi nhiều đốt sống ghép lại, bên trong có ống sống chứa tủy sống. Khi tủy sống bị tổn thương, khả năng bệnh nhân bị tàn phế sẽ rất cao, thậm chí sẽ phải thở hoàn toàn bằng máy và ngồi xe lăn suốt đời.
Giọng bà Khuê khóc nấc lên vang vọng khắp các phòng bệnh: “Ôi con ơi là con, sao số con tôi lại khổ thế này! Đang yên đang lành sao tai hoạ lại giáng xuống đầu con tôi thế này hả giời?!”
Thấy Minh Cầm Sắt bước vào phòng, bà ta liền chạy tới nắm cổ áo hắn mắng vốn:
“Cuối cùng cậu cũng chịu ló mặt ra rồi! Cậu mau đến đây nhìn đi, bạn gái cậu sắp chết rồi đây này! Tôi nghe nói cái Quý ra nông nỗi này là vì cứu cậu! Cậu to xác không bảo vệ nó thì thôi, lại để nó hy sinh thân mình che chắn cho cậu như vậy. Có đáng mặt đàn ông không hả? Mau trả con gái lại cho tôi, mau gọi cái Quý dậy cho tôi! Ối giồi ôi!”
Bà Khuê còn muốn cào mặt Minh Cầm Sắt, các bác sĩ và y tá đã nhanh chóng giữ chặt bà ta lại.
Minh Cầm Sắt bình tĩnh nói: “Cháu tới đây là để chịu trách nhiệm với Vi Quý, xin bác hãy bình tĩnh nghe xem các bác sĩ nói gì. Cháu xin lấy danh dự ra hứa, bằng mọi giá sẽ cứu chữa cho Vi Quý, trả lại Vi Quý khoẻ mạnh của ngày xưa cho bác.”
Bà Khuê nghe vậy thái độ mới hòa hoãn bớt, nhưng tiếng khóc sụt sùi vẫn không ngừng truyền vào tai những người có mặt trong phòng bệnh.
Bác sĩ cầm hồ sơ bệnh án tiến ra giữa phòng nói: “Trước mắt chúng tôi đã cố hết sức, nhưng phân đoạn tủy bị tổn thương nặng nhất đã không còn khả năng tái tạo lại. Trừ phi...”
“Trừ phi gì hả bác sĩ?” Là giọng của ông Tuấn.
“Trừ phi người người nhà có tủy thích hợp đồng ý hiến tặng cho bệnh nhân, chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật cấy ghép tủy sống. Cơ hội bình phục có thể lên tới chín mươi phần trăm.”
“Tôi... tôi và vợ tôi có được không bác sĩ?” Ông Tuấn hỏi.
Bác sĩ lắc đầu: “Rất tiếc, qua kiểm tra chúng tôi nhận thấy tủy của hai anh chị không phù hợp. Bệnh nhân cần loại tủy khoẻ mạnh của người không thường xuyên đụng đến rượu bia hay chất kích thích.”
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Bà Khuê cuống lên, - “Đúng rồi, cái Hoà! Cái Hoà là em gái song sinh của cái Quý, chắc chắn tủy nó thích hợp nhất. Gọi nó về, mau gọi nó về!”
Ông Tuấn e ngại: “Nhưng năm năm trước, chúng ta đã đuổi nó...”
Nói được một nửa, ông ta bỗng nhìn xung quanh rồi ngậm miệng lại.
Nghe đến cái tên này, lỗ tai Minh Cầm Sắt bị ù đi trong giây lát, đại não truyền ra âm thanh rít chói tai như tiếng hú của micro khi bị thu quá nhiều tạp âm.
Có thước phim nào đó lướt qua trong đầu hắn một cách chớp nhoáng, dù cố hết sức nhưng hắn vẫn không tài nào nắm bắt được.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa đối diện với bố mẹ của An Vi Quý, hắn nghe chính mình buông lời đảm bảo:
“An Dĩ Hoà đúng không? Hai bác yên tâm, cháu sẽ đích thân đến Vĩ Thành một chuyến đưa người này về đây, bằng mọi giá thuyết phục người này hiến tủy cho Vi Quý.”
Qua hôm sau, Minh Cầm Sắt đặt vé máy bay đến Vĩ Thành.
***
Bằng một cách nào đó, Dĩ Hoà đã thương lượng xong với bên môi giới mua bán thận.
Đây là giao dịch trái phép không ra ánh sáng. Nhưng đám người kia chịu trả một tỷ, cô bằng lòng để bọn họ thực hiện hành vi này.
Tối đó cô bắt xe đến khu vực dân cư thưa thớt, dựa theo chỉ dẫn đi bộ thêm tám trăm mét, rẽ vào con hẻm ngoằn ngoèo, dẫn tới một trạm y tế đã bỏ hoang từ lâu.
Đám người kia lợi dụng chỗ này làm căn cứ để làm ăn phi pháp. Bọn chúng hành nghề phẫu thuật chui, bao gồm nạo phá thai và phẫu thuật lấy nội tạng.
Đến nơi, cô gọi điện vào số máy đã được bí mật cung cấp từ trước. Lát sau có hai tên mập ra đón, bọn chúng dẫn cô tới địa điểm để thực hiện ca phẫu thuật.
Bước chân vào bên trong, mùi ẩm mốc và ô uế bốc lên khiến cô dợn dợn ở cổ họng.
Một nơi như thế này, hiển nhiên không đảm bảo vệ sinh an toàn.
Nhưng chỉ có nơi như thế này, mới trả cô mức giá đó.
Qua hôm nay thôi, con cô sẽ có tiền để phẫu thuật tim!
Sau khi tiêm thuốc gây mê, Dĩ Hoà nằm trên bàn mổ nhìn đèn phẫu thuật leo lét trên đỉnh đầu, nhắm mắt chờ đợi con dao lạnh lẽo rạch lên bụng mình.
Khi ý thức chìm dần vì thuốc mê đã ngấm, đột nhiên không biết từ đâu tuồn vào một cơ số người mặc thường phục nhưng trong tay có súng.
Dĩ Hoà mơ mơ màng màng nghe thấy một chất giọng uy nghiêm quát:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]