Minh Cầm Sắt nằm viện điều trị sang tuần thứ ba, sức khoẻ đã tương đối hồi phục, hắn quyết định đến khoa Bỏng - Chấn thương để thăm Vi Quý.
Vi Quý đến nay vẫn hôn mê chưa tỉnh. Hôm đó cô ta được đưa vào cấp cứu trong tình trạng khoả thân, trên lưng bê bết máu.
Vết bỏng được xử lý kịp thời bởi các bác sĩ có chuyên môn cao, về sau nếu can thiệp thẩm mỹ và điều dưỡng tốt thì cho dù có sẹo để lại, cũng không đến nỗi quá dữ tợn.
Nhưng vấn đề nghiêm trọng hơn là Vi Quý còn bị chấn thương tủy sống.
Cột sống có cấu tạo bởi nhiều đốt sống ghép lại, bên trong có ống sống chứa tủy sống. Khi tủy sống bị tổn thương, khả năng bệnh nhân bị tàn phế sẽ rất cao, thậm chí sẽ phải thở hoàn toàn bằng máy và ngồi xe lăn suốt đời.
Giọng bà Khuê khóc nấc lên vang vọng khắp các phòng bệnh: “Ôi con ơi là con, sao số con tôi lại khổ thế này! Đang yên đang lành sao tai hoạ lại giáng xuống đầu con tôi thế này hả giời?!”
Thấy Minh Cầm Sắt bước vào phòng, bà ta liền chạy tới nắm cổ áo hắn mắng vốn:
“Cuối cùng cậu cũng chịu ló mặt ra rồi! Cậu mau đến đây nhìn đi, bạn gái cậu sắp chết rồi đây này! Tôi nghe nói cái Quý ra nông nỗi này là vì cứu cậu! Cậu to xác không bảo vệ nó thì thôi, lại để nó hy sinh thân mình che chắn cho cậu như vậy. Có đáng mặt đàn ông không hả? Mau trả con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-hoa-vi-quy/3470932/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.