Chương trước
Chương sau
Khi con trỏ chuột sắp sửa click vào nút “Gửi”, bỗng nhiên giọng Thiên Hương tươi cười hớn hở như bắt được vàng dội vào từ ngoài cửa.

Ngay lập tức, hai vai Dĩ Hoà bị người nắm lấy lắc lắc:

“Hoà ơi! Hoà ơi! Peachy được cứu rồi! Peachy được cứu rồi!”

Thiên Hương cầm tờ giấy A4 giơ lên truớc mặt Dĩ Hoà, miệng cười không khép lại được.

“Mày xem, tao vừa nhận giấy xét nghiệm máu. Trong này ghi tao cũng có nhóm máu AB Rh trừ nè. Bác sĩ còn nói gì mà, mười nghìn người mới có một người như tao, sau này nếu tao mang thai có thể bị băng huyết nữa đó!”

Dĩ Hoà sửng sốt chụp lấy tờ giấy trên tay Thiên Hương nhìn thật kĩ.

Họ và tên: Phạm Thị Thiên Hương

Nhóm máu ABO: AB

Nhóm máu Rh: Âm tính

Cô không tin nổi, mở to mắt nhìn Thiên Hương không chớp.

Thay vì vui mừng cô lại cảm thấy lo lắng cho Thiên Hương. Nhỏ này, có hiểu “băng huyết” nguy hiểm cỡ nào đối với thai phụ không vậy?

“Mày thật sự, thật sự có nhóm máu này? Sao mà trùng hợp như thế?”

“Còn sao nữa, chắc chắn là ông Trời có mắt, phái tao xuống cứu Peachy đó!” Thiên Hương hí hửng nói, - “Mày yên tâm, rút sạch máu trong người tao cũng được. Dăm ba giọt máu thôi mà, ăn thịt bò vào lại có tiếp thôi.”

Trần đời chưa thấy ai biết bản thân có nhóm máu hiếm mà vui sướng như Thiên Hương, còn hơn nhận được giấy báo trúng tuyển vào Đại học.

“Được rồi đi thôi đồng chí Hoà, đến Bệnh viện truyền máu cho bé con nào! Let's go!”

Thiên Hương kéo tay Dĩ Hoà rời khỏi phòng.

Màn hình laptop sáng một hồi rồi cũng tắt ngúm, chiếc email cần gửi cuối cùng vẫn không đến được tay người nhận.

***

Trong phòng VIP số 1 trên du thuyền của nhà họ Minh, An Vi Quý tắm rửa sạch sẽ và tẩy trang qua loa, mặc một bộ nội y thiết kế ren xuyên thấu đứng trước gương uốn éo như con đuông dừa.

Vì tính chất công việc phải make up nhiều nên mặt mộc của cô ta không được đều màu lắm, còn có mụn ẩn và tàn nhang.

Nhưng tắt đèn hết thì Thị Nở cũng hoá Thúy Kiều. Quan trọng là thân hình bốc lửa và kỹ năng thượng thừa của cô ta lúc trên giường.

Đàn ông chỉ cần ngủ với cô ta rồi, đảm bảo sẽ say mê quên lối về!

Vi Quý mút ngón tay, vẻ mặt dâm đãng đứng trước gương tự luyến.

...

Trước đó vài ngày Minh Cầm Sắt quả thật đã có suy nghĩ dành trọn đêm nay cho An Vi Quý, bọn họ cũng đã lâu không ân ái mặn nồng.

Nhưng trên người hắn đến giờ vẫn còn những nốt mẩn đỏ chưa tan hết và cảm giác khó chịu ở cuống họng, hắn không còn lòng nào nghĩ đến phương diện kia.

Bây giờ Minh Cầm Sắt chỉ định đến phòng VIP số 1 nói rõ tình trạng của mình với An Vi Quý, sau đó sẽ về phòng riêng của mình nghỉ ngơi.

Hắn và Vi Quý còn nhiều thời gian, không cần vội.

Vừa quay đầu, Minh Cầm Sắt đụng phải Hoài Thu đang đi đến từ hướng ngược lại.

Đêm nay Hoài Thu là nhân vật chính, nhưng hình như chẳng mấy ai chú ý đến ả ta. Tất cả đều xoay quanh người anh trai và cô bạn gái chân dài của hắn.

Lúc khai tiệc ả thấy Minh Cầm Sắt nhảy với An Vi Quý, càng nhìn càng ghen tị mà chả làm được gì.

Thân phận này của ả quá trớ trêu. Người đàn ông xuất sắc như Minh thiếu gia, đáng ra nên nhảy cùng ả mới đúng.

Nếu, nếu bỏ qua luân thường đạo lý...

Cái ý nghĩ táo bạo này khiến Hoài Thu trở nên hưng phấn lạ kì!

Ả ta bước lảo đảo mấy bước rồi ngã vào người Minh Cầm Sắt.

“Anh hai, vừa nãy em uống nhiều rượu quá, đầu hơi choáng. Anh dìu em về phòng có được không?”

Minh Cầm Sắt nhíu mày: “Để anh gọi người đến.”

“Á, không được rồi.” Hoài Thu khuỵu xuống, níu chặt cánh tay Minh Cầm Sắt, ngước đôi mắt long lanh lên nhìn hắn, - “Hình như chân em bị chuột rút rồi. Anh hai ơi, bế em!”

Minh Cầm Sắt thấy Hoài Thu nhăn nhó khổ sở cầu cứu mình, hình ảnh bé gái chưa đầy một tuổi giơ tay đòi bế từ rất lâu trước kia bỗng ùa về.

Dù sao Hoài Thu cũng là em gái mình, hắn không nghĩ ngợi nhiều nữa, nhẹ nhàng nhấc bổng cô ả lên.

Hoài Thu vòng tay ôm cổ Minh Cầm Sắt, đầu tựa vào lồng ngực hắn, khoé miệng đắc ý giương lên.

Ở trong góc, Dạ Vũ đẩy nhẹ gọng kính, vẻ mặt trào phúng xen lẫn chờ xem kịch vui.

Ban nãy khi Minh Cầm Sắt ra khỏi WC về lại hội trường, gã thấy hắn không hề đụng vào ly rượu trước đó, mà thay nó bằng một ly nước ép cherry có màu sắc tương tự.

Dạ Vũ đã lường trước điều này, gã cũng không tỏ ra thất vọng.

Bởi vì thuốc mà gã chuẩn bị, vốn không nằm trong ly rượu đó.

Mà nằm trong... nước hoa trên người An Vi Quý.

Thuốc kích dục hạng nặng dành cho nam giới!

Chỉ cần ngửi đủ trong vòng ba phút, thuốc sẽ đi qua đường hô hấp và lỗ chân lông trên cơ thể, ngấm vào mạch máu, khiến cho đàn ông mất hết lý trí.

Trước khi chiết nó vào lọ nước hoa của An Vi Quý, Dạ Vũ đã thử nghiệm trên động vật.

Gã nhốt con chó Pitbull đực mà mình nuôi và một con heo vào cùng một chuồng, rồi cho con chó ngửi mùi hương ấy. Chỉ trong thời gian ngắn, Pitbull đực đã lao tới tấn công con heo.

Giao cấu xong vẫn chưa thoả mãn, chó của gã liền cắn chết con heo ngay tại chỗ.

Điểm đặc biệt ở loại thuốc này là... nó có đặc tính hòa tan trong máu, không để lại bất kì dấu vết nào. Cho dù sau đó Minh Cầm Sắt có hoài nghi rồi làm xét nghiệm, cũng không tra ra được gì.

Tính toán thời gian, hẳn là bây giờ thuốc nên phát huy tác dụng rồi.

Để xem xem, đêm nay trên du thuyền có nhiều khách khứa như vậy, nếu cảnh tượng Minh thiếu gia loạn luân với “em gái ruột” của mình bị bắt quả tang tại trận, sẽ là màn kịch thú vị cỡ nào...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.