Từng ngón tay thon dài lướt trên cơ thể trắng noãn, như đôi chân của một người tí hon đang chơi trượt tuyết, giữa một vùng thung lũng tuyết đẹp đến nao lòng.
Trượt đến cầu vai, chạm phải chướng ngại vật là sợi dây màu đỏ nằm vắt vẻo, một chân người tí hon gẩy nhẹ, chướng ngại vật rơi xuống, lộ ra phong cảnh núi tuyết tráng lệ mà nên thơ.
Trên đỉnh núi tuyết, một đoá hàn mai nở rộ, toả ra sức sống kiều diễm không gì sánh được.
Minh Cầm Sắt cúi đầu xuống, dùng miệng ngắt đoá hàn mai.
Cơ thể người con gái bên dưới khẽ run rẩy, có hơi thở nào đó bị đè nén, phập phồng giữa khe núi không chịu thoát ra.
Người trượt tuyết dường như vẫn lưu luyến cảnh đẹp của đoá hàn mai mọc trên đỉnh núi tuyết kia, nhưng cũng biết đó là cái đẹp thuộc về tự nhiên, tạm thời buông tha rồi tiếp tục trượt xuống khám phá mảnh đất bằng phẳng bên dưới.
Cho đến khi dừng lại trước cánh rừng nguyên sinh đầy bí ẩn, người trượt tuyết nhẹ nhàng tách mảnh rừng ra hai bên, đập vào mắt là khe suối nhỏ chảy róc rách.
Khung cảnh tươi đẹp mà ấm áp xua tan đi giá rét trên chuyến hành trình thám hiểm đầy trắc trở.
Người trượt tuyết như muốn rũ bỏ hết thảy sự kiên nhẫn của quãng hành trình dài dằng dặc, không chần chừ nữa mà mặc vội “áo phaó, nhảy vào giữa dòng suối nóng, thoải mái tung tăng bơi lượn.
Cơn đau như xé rách truyền đến.
Dĩ Hoà cắn chặt môi, tiếng nức nở cuối cùng cũng không đè nén được nữa, vỡ vụn ra giữa không trung, hòa trong tiếng thở dốc đầy vui thích của người bên trên.
Đau đớn truyền đến không ngừng nhắc nhở cô - Khu rừng đã bị xâm phạm.
Nơi cô gìn giữ và bảo vệ suốt hai mươi mốt năm qua... để chờ một ngày trao cho chủ nhân đích thực của nó.
Đã không còn nữa.
***
Một tuần trước.
“Dĩ Hoà, xin em hãy giúp chị!” Vi Quý nắm lấy tay cô, ánh mắt khẩn thiết, giọng nói mềm nhẹ như tiếng muỗi vo ve bên tai.
“Chuyện gì?”
“Giúp chị... thay chị ngủ với một người đàn ông.”
Dĩ Hoà bật cười, tiếng cười phát ra từ đầu mũi: “Chị điên rồi có phải hay không?”
“Dĩ Hoà, em nghe chị nói này. Đây là cơ hội khó khăn lắm chị mới gặp được. Người đàn ông đó không phải quý nhân bình thường. Chỉ cần ngủ với anh ta, tiền đồ của chị sẽ trải đầy hoa hồng. Chị đổi đời rồi thì cả em và bố mẹ chúng ta đều có cuộc sống tốt hơn.”
Dĩ Hoà tưởng lỗ tai mình đã lâu rồi chưa được vệ sinh sạch sẽ, nén giọng hỏi lại: “Không phải chị vừa mới đăng quang ngôi vị cao nhất của Hoa hậu Hoàn vũ sao? Như vậy còn chưa đủ đổi đời?”
“Không giống nhau. Cái đó chỉ là một danh hiệu sắc đẹp mà thôi, nhưng cái này là hạnh phúc cả đời chị. Dĩ Hoà, xin em...”
“Vi Quý, sớm biết có ngày này, sao khi xưa chị không gắng giữ mình cho tốt? Tôi không phải Thánh Mẫu, thứ lỗi, chuyện này tôi không giúp chị được!”
“An Dĩ Hoà, em nghĩ bản thân mình có giá lắm sao? Một người ngay cả cấp ba cũng chưa tốt nghiệp như em, nếu không phải có khuôn mặt giống chị như đúc, tấm màng đó của em đến cả một gã vô gia cư cũng không thèm!” Vi Quý nóng nảy, không khống chế được cảm xúc mà buông lời chế giễu.
Đến khi nhận ra lời lẽ của mình có hơi xúc phạm thì đã thấy khuôn mặt Dĩ Hoà lạnh đi.
Chẳng thèm liếc mắt nhìn Vi Quý lấy một cái, Dĩ Hoà cầm ba lô bên cạnh đeo lên, đứng dậy toan rời khỏi phòng bao.
Khi bước chân cô còn cách cửa ra vào 1cm, sau lưng vang lên giọng nói vừa gấp gáp vừa quyết liệt của Vi Quý.
“An Dĩ Hoà, em không muốn cứu anh Dật Phong sao?”
Tay nắm cửa của Dĩ Hoà khựng lại, chầm chậm xoay người.
“Thay chị ngủ với người đàn ông đó một đêm thôi, năm trăm triệu tiền thưởng Hoa hậu của chị sẽ chuyển cho em, để em đưa anh Dật Phong sang Mỹ chữa trị.”
Vi Quý trình bày thêm: “Em biết mà. Tiền đó chị có thể trích một nửa làm từ thiện để đánh bóng tên tuổi, nửa còn lại dùng để đầu tư hình ảnh bản thân. Nhưng bây giờ chị đều chuyển hết cho em, chỉ cần em giúp chị lần này.”
Mặt Dĩ Hoà đanh lại: “Dật Phong cũng là anh trai chị đấy Vi Quý!”
“Đúng, Dật Phong là anh trai chúng ta. Nhưng anh ấy ra nông nỗi như hôm nay, còn không phải vì cái sự đoảng của em năm đó à?”
Vi Quý bước từng bước đi đến trước mặt Dĩ Hoà, ánh mắt “tỷ muội tình thâm” nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của Dĩ Hoà.
“Em gái ruột của chị, chính em đã hủy hoại cuộc đời anh Dật Phong. Cơ hội chỉ có lần này thôi. Giúp chị, và anh Dật Phong sẽ được trở lại cuộc sống như trước kia. Nhé?”
“Chuyển tiền vào tài khoản tôi trước.” Dĩ Hoà thở hắt ra, nói một câu lạnh ngắt như thế.
Vi Quý liên tục nói ba chữ “Cảm ơn em!”, đồng thời giang tay ôm Dĩ Hoà, vuốt nhẹ lên lưng người em gái song sinh của mình, che giấu vẻ mặt nhẹ nhõm và nụ cười đắc ý vì mục đích đã đạt được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]