Thời điểm Vương Mẫn trở về, Quảng Chi Tiên phái người hộ tống, một đường thông suốt, mọi người nhìn thấy nàng đều cực kỳ có lễ. Vương Mẫn cảm thấy giống như được hưởng thụ đãi ngộ của Nguyên hậu, thập phần tự đắc. Nàng mang theo tươi cười bước vào cửa, ném cho thủ vệ trông cửa một thỏi vàng.
Tên thủ vệ cười đến híp đôi mắt, ôm vàng trong ngực hướng Vương Mẫn nói lời cảm tạ.
Vương Mẫn tự đắc cười cười, dẫn theo làn váy bước vào bên trong.
"Mẫn nhi dường như thực vui vẻ." Vương Hạ Chi giương mắt nhìn qua, hắn vốn đang xem sách, nhìn thấy cháu gái tới, cũng liền buông thư tịch, vuốt chòm râu.
"A công!" Vương Mẫn hướng Vương Hạ Chi thi lễ, nàng dù sao cũng là thế gia đại tộc, ngày thường lại như thế nào kiêu căng, hành lễ cũng là tự nhiên hào phóng, "Tôn nhi gặp qua a công."
Vương Hạ Chi cười cười: "Nhìn thấy Thánh nhân?"
Vương Mẫn lắc đầu: "Bị ngăn cản ở cửa cung...... A công cũng biết được, hai ngày này không có người nào có thể vào trong cung." Nàng cười rộ lên, "Nhưng ta gặp được vị Quản nương tử lúc trước bị mang vào trong cung cùng Thánh nhân. Là một cô nương thực đáng yêu, làm người ta thích. (sau này quay mòn lốp xe luôn nha bà chị =)))
Vương Hạ Chi Hừm? Một tiếng, lại nhíu mày: "Nếu là Thánh nhân còn chưa tỉnh lại, người này lại lấy loại nào thân phận tới gặp ngươi."
"A công có điều không biết." Vương Mẫn vì câu kia trời sinh một đôi, có ấn tượng rất tốt với Quản Đồng, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ha-pham-thuong/1085966/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.