Chương trước
Chương sau
Chứng kiến hành động của Aidan Maximus, toàn trường triệt để yên lặng.
Vanda nhướng mày, gã hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, thế nhưng đối với hành động của gã đầu đỏ trước mắt, Vanda chẳng thấy lạ lẫm, ngược lại cảm thấy đây là điều hiển nhiên.
"Chú mày là ai?" Vanda ngưng trọng hỏi.
Thế nhưng không đợi Aidan trả lời, bé Yda đã sớm tỉnh giấc chỉ tay vào hắn hô: "Chú người xấu, người ngoài hành tinh giống với chú Vanda!"
"Chuẩn xác!" Aidan bật cười, gã nghi vấn hỏi: "Chẳng lẽ ngài còn chưa kích hoạt Systorm sao chủ tịch?"
"Systorm?" Vanda cau mày, gã cố gắng liên kết những gì mình nhớ, thế nhưng cái tên Systorm và Aidan gã chưa từng nghe qua bao giờ.
"Ồ?"
Thấy hắn không biết gì, Aidan cũng nghi hoặc, đoạn, gã chợt hiểu ra, nhếch môi cười đứng dậy, "Xem ra quá trình dịch chuyển đã gặp trục trặc lớn rồi, vậy thì..."
Nói đến đây, Aidan xoay người nhìn Farrer, gã ngông cuồng nói tiếp: "Thuộc hạ sẽ dọn dẹp mấy thằng này miễn phí cho ngài lần này, lần sau mong ngài tự bảo trọng."
"Mày là ai? Dám xen vào chuyện của Bách Thế Hoàng Triều, muốn chết đúng không?"
Farrer lúc này lấy hết can đảm quát to, gã mong muốn lấy Bách Thế Hoàng Triều ra hù dọa Aidan.
Nào ngờ Aidan không sợ, ngược lại ngông cuồng cười: "Bách Thế Hoàng Triều là cái thá gì? Dám trước mặt bản Tôn khua môi múa mép, còn đập sếp của bản Tôn thành con chó chết thế này, bọn mày ngược lại gan to bằng trời!"
Con chó chết?
Vanda đen mặt lại, Ah Fei và Yda kế bên có gắng nín cười khúc khích.
"Đại ca, tranh thủ lúc này mình chạy đi?" Lil Yang lạnh lùng nói.
"Không chạy được, ở lại xem biến."
Vanda lắc đầu, gã đưa mắt nhìn xung quanh.
Lúc này bao phủ khu vực bọn hắn chính là đám đàn em của Bách Thế Hoàng Triều, bọn chúng không dám tiến lên vì có Aidan đứng đây, nhưng nếu bọn hắn chủ động chạy trốn thì không chắc bọn này còn ngồi yên hay không.
Chỉ có thể xem Aidan làm thế nào, bởi Vanda cảm thấy gã ta không phải kẻ thù, thậm chí có thể giúp bọn hắn.
Phía trước, Farrer trông thấy Aidan không hề nhún nhường thì nổi điên lên mắng: "Nếu mày không sợ Bách Thế Hoàng Triều đuổi cùng giết tận thì đến đây!"
Dứt lời, trên tay Farrer ngưng tụ hai quả cầu lửa nóng bỏng chưởng về phía Aidan, hai quả cầu trong quá trình bay đến liền hóa to dần.
Aidan nhếch môi khinh thường, gã phun một ngụm nước miếng.
Nào ngờ từ ngụm nước bọt này lại bùng lên một ngọn lửa đỏ sáng lóa thổi bay về phía Farrer, chớp mắt nuốt trọn hai quả cầu lửa vào trong.
Farrer thất kinh, gã nhanh như chớp đạp phi kiếm bay lên không trung, vừa may tránh thoát được cơn bảo lửa quét ngang, ngọn lửa được đà va phải tòa nhà phía sau thì nổ tung, nhiệt lượng nhanh chóng làm nóng chảy sắt thép thành dung nham.
Chứng kiến cảnh này, đừng nói Farrer, ngay cả Vanda cũng không nhịn được tim đập thình thịch.
Chỉ đơn giản một ngụm nước bọt đã biến một tòa nhà thép cứng thành dung nham, như vậy nếu giáng vào người chẳng phải chớp mắt xương cốt không còn?
Farrer sợ hãi hô: "Lửa của mày vì sao mạnh như thế?"
Aidan cười ngạo mạn, gã nói: "Uổng cho dùng hỏa thuật mà lại không biết cấp độ của hoả. Lửa của mày là Lư Trung Hỏa, chỉ là lửa trong lò, còn lửa của bản Tôn là Thượng Thiên Hoả, chính là lửa ở trên trời, sức mạnh không cần phải so sánh!"
Nói đoạn, Aidan nhếch mép hỏi: "Mà ai dạy cho mày hoả thuật là phải từ xa chưởng khống như vậy?"
"Hoả thuật chân chính là phải đánh cận chiến!"
Nói hết câu, hai cánh tay rắn rỏi của Aidan bùng cháy hai cổ lửa nóng, đồng thời dưới chân gã bộc phát hoả diễm, trong chớp mắt bay lên không trung, để lại một tàn lửa dài.
Farrer mở to mắt kinh hãi, một giây sau, thân ảnh Aidan xuất hiện trước mặt của hắn, đồng thời tung một đấm hung hãn vào mặt hắn ta.
Đùng!
Chỉ thấy hoả diễm trên cánh tay Aidan bùng nổ, cuốn cả người Farrer vào trong, Aidan thu lực, từ trên cao đáp xuống mặt đất, mà Farrer đã không còn gì xót lại.
Một lát sau đó, một gã đàn em của của Farrer hét toáng lên phá vỡ không khí thinh lặng.
"Chạy!!!"
Nhờ có gã cảnh tỉnh, toàn bộ đám đàn em của Bách Thế Hoàng Triều lập tức vận hết tốc lực đạp phi kiếm bay đi.
Aidan mỉm cười ngạo nghễ, gã mạnh mẽ vung tay chắp lại, nương theo đó hàng trăm con chim lửa có thể trạng to như người thường bay vút ra, tốc độ như tên bắn, nháy mắt đuổi kịp đám đàn em của Farrer. Một khi bị những con chim lửa này đánh trúng, thân thể bọn hắn liền biến thành đống tro tàn, chỉ kịp để lại một tiếng hét thảm.
Aidan cười điên cuồng, gã tự khen ngợi: "Hoả thuật của bản Tôn đúng thật là nghệ thuật chân chính!"
Bất quá đúng lúc đó, một tiếng quát vang dội từ bên trong khu dân cư truyền tới: "Nghiệt súc to gan! Mưu phản nhân loại, còn ngang nhiên chém người của Bách Thế Hoàng Triều, có biết tội chết?!"
Nương theo thanh âm đó, một toán người xuất hiện, dẫn đầu là một ông lão thân thể tráng kiện, phía sau lưng có 4 người nam nữ trung niên đi cùng.
Ông lão này vừa xuất hiện, khí tức nặng nề như sơn lập tức đè lên vai Vanda đám người, bất quá một giây sau đó, Aidan xoay người che chắn bọn hắn, quét đi tất cả áp lực.
Vanda sắc mặt thâm trầm nhìn ông lão tráng kiện, bởi vì chỉ số sức mạnh mà ông ta thể hiện ra là 1.256.000, cao hơn Aidan gần ba trăm nghìn điểm!
Thấy như vậy, Vanda liền nhìn xung quanh, tìm đường chạy trước.
Thế nhưng phản ứng của Aidan lại nằm ngoài dự đoán của gã. Chỉ thấy Aidan bày ra nét mặt ngạo mạn, gã bước lên một bước, hoả diễm bùng cháy hai cánh tay.
"Giết trẻ tới già, cảnh này quen thuộc thật. Bọn mày có bao nhiêu thằng kéo ra hết một lượt đi, bấy nhiêu không đủ để bản Tôn khởi động."
"Ngông cuồng!"
Ông lão tráng kiện nộ khí trùng thiên quát.
"Đứng trước đại chấp sự của Bách Thế Hoàng Triều còn dám khua môi múa mép?"
"Phản đồ, xem lão phu giết ngươi như thế nào!"
Mắng xong, lão ta cởi phăng đạo bào, để lộ thể hình thô cuồng, linh lực màu tím trên hai cánh tay lão ta bắt đầu vận chuyển, tạo ra hai khỏa cầu năng lượng tím sắc đẹp mắt. Vận lực xong, lão liền lăng không phi hành tức tốc bay xuống Aidan.
"Tới hay lắm!" Aidan liếm mép môi.
Dưới chân hắn ra lực, chớp mắt bay lên áp sát lão già, vung tay tung đấm đối bính với lão ta.
Ầm!
Không trung nổ tung, lão già tràn đầy kinh ngạc bị đánh bay ra ngoài. Aidan từ trong lửa đỏ bay ra đuổi xiết theo, nét mặt gã phấn khích quát to: "Ngục Hoả Phần Thiên!"
Khẩu niệm vừa dứt, sau lưng Aidan lập tức xuất hiện một vòng tròn hoả diễm rực rỡ, gã hung hăng vung tay chưởng tới, vòng lửa liền bay ra ngoài, khi bay qua khỏi mặt Aidan, vòng tròn nhập lại thành một khoả cầu rồi bắn ra một luồng lửa ngập trời, chớp mắt phủ khắp một vùng.
Lão già trợn to mắt kinh hãi, trước khi bị bão lửa nuốt chửng, ông ta kịp thời tạo ra một tấm chắn tím sắc che chắn trước người.
Đùng! Ầm!
Hoả diễm sáng lóa, tòa nhà hai mươi tầng cao ngất nương theo đó bị thổi bay thành nhiều mảnh, các mảnh vỡ còn chưa kịp tiếp đất đã nóng chảy thành dung nham.
"Đây chính là nghệ thuật của bản Tôn!"
Aidan bày ra giọng cười điên cuồng, gã từ trên không trung bay xuống trung tâm vụ nổ, miệng quát to: "Tinh Hoả Chân Đao!"
Phừng!
Khói lửa tản bớt, thân ảnh lão già chật vật hiện ra, ngay lập tức, Aidan với thanh đại đao 4m bằng lửa từ trên không trung chém xuống lão ta.
Lão già nổi điên, trong tay tạo ra luồng năng lượng tím ngưng thành thực chất chém trả.
Phừng!
Vừa mới tiếp xúc, hoả đao liền bùng cháy, thiêu rụi tử kiếm của lão giả, dư lực mạnh tiếp tục chém xuống người của lão. Bất quá lão ta cũng đã đoán trước, cho nên kịp lúc nghiêng người tránh né, tay còn lại đồng thời ra một khoả cầu năng lượng vung chưởng trực tiếp lên người của Aidan.
Đùng!
Lấy thân thể của Aidan làm trung tâm, phía sau lưng gã bị năng lượng tím thổi bay một mảng lớn, mặt đất lỏm sâu, kình phong như vũ báo quét ra xung quanh.
Lão già mở to mắt kinh hãi, chưởng thủ của lão dán lên phần cơ bụng săn chắc của Aidan, một tấc cũng không thể tiến tới, điều đáng sợ chính là thân thể Aidan một vết xước cũng không xuất hiện.
"Tại sao?" Lão già không tự chủ được lầm bầm.
"Tại vì ngươi quá yếu kém!" Aidan bật cười khinh miệt.
Ầm!
Aidan lập tức tung hoả cước rực rỡ vào bụng của lão giả, nháy mắt đá lão ta bay ra thật xa, trên không trung lửa đỏ kéo dài.
Còn không để cho lão ta tiếp đất, Aidan đằng này hai chân bộc phát hoả tiễn, nhanh như chớp bay theo. Đồng thời, mặt đất phía dưới chân hắn bay qua bỗng nổi cộm lên một quả cầu nóng bỏng, trông tựa như một địa lôi chạy dọc dưới mặt đất, nó nhanh như chớp bay xoẹt qua mặt Aidan và cả lão giả còn trên không trung, dừng lại ở phía xa.
Đằng này, Aidan vừa tiếp cận lão già, gã liền vung tay lửa đấm tới, hỏa diễm trên tay gã rực sáng.
"Bộc Liệt!" Aidan quát to.
Đùng!
Một đấm giáng thẳng lên người lão giả, hoả lực trong nháy mắt bùng nổ dữ dội, bao phủ lão già vào trong, sau đó bắn ra vô số hỏa diễm ra xung quanh.
Aidan vững vàng đáp xuống đất, quán tính kéo gã lê thêm một đoạn đường ngắn, mà lão già nọ thì trải qua kình lực vụ nổ thì rơi ngay hỏa cầu ẩn dưới đất phía xa.
Lão ta bây giờ thân thể khét đen, không cách nào nhìn ra nét cao thượng như vừa rồi, lão khó khăn mở miệng: "Mày... thật ra là ai?"
Aidan khoanh tay đứng nhìn lão ta, gã ngạo nghễ đáp: "Bản tôn là... Hoả Thần Tử, Aidan Maximus."
Gã trả lời dứt câu, hỏa cầu bên dưới mặt đất triệt để nổ tung.
Vanda ở xa chỉ thấy mặt đất đột nhiên rung động dữ dội, một ngọn lửa sáng chói nhất phi trùng thiên, nuốt trọn vô số tòa nhà gần đó, nhiệt lượng và độ sáng chói từ trung tâm vụ nổ phát ra khiến cho Vanda mấy người phải lấy tay che mặt lại, không cách nào nhìn thẳng.
Aidan bày ra tư thế ngạo nghễ đứng trước ngọn lửa hùng vĩ, xứng danh với cái danh Hoả Thần Tử mà gã vừa nói.
Thế nhưng trận chiến không dừng lại ở đó, lão giả đại chấp sự còn có bốn gã đi theo. Bọn chúng mặc dù sợ hãi trước hỏa lực khủng khiếp của Aidan, bất quá khi chứng kiến lão già kia chết, bọn chúng liền cắn răng liều mạng cùng nhau lao lên, mục tiêu không phải là Aidan, chúng chớp mắt áp sát Vanda bốn người!
"Con mẹ nó bỉ ổi!" Ah Fei giật mình mắng to.
Aidan không kịp cứu viện, theo Vanda chú ý, thằng khứa này còn giống như đứng xem kịch vui.
Trong khoảnh khắc ma thuật của bọn chúng sắp giáng lên người Vanda, súng ngắn trong tay gã lập lòe tia sét, gã chuẩn bị phản kích bằng chút sức lực cuối cùng. Đúng lúc đó, vô số sắt thép từ mặt đường và tòa nhà xung quanh bỗng nhiên bay nhanh đến, trực tiếp kẹp chặt từng cá nhân bốn người Bách Thế Hoàng Triều giữa không trung.
Khạc!
Lực đạo va đập này mạnh đến mức khiến bốn người bọn chúng khạc một ngụm máu lớn, tay chân biến dạng. Nương theo đó, một trung niên nam tử mặc đồ công tước đen từ sau lưng Vanda bước ra, Vanda giật mình nhìn ông ta, gã thừa biết khả năng cảm ứng của mình mạnh như thế nào, ấy vậy mà không nhận ra người đàn ông này tiếp cận từ lúc nào.
Nói rõ đối phương quá mạnh so với hắn.
Đây là một trung niên nhân có thần thái trầm ổn, khuôn mặt góc cạnh và cứng cỏi ở mức tuổi 50, ông ta sở hữu bộ râu hàm đen sắc phong trần, đậm chất trung cổ, thế nhưng mái tóc vuốt ngược ra sau lại có màu bạc trắng. Điều đặc biệt nhất trên khuôn mặt ông ta chính là những phục sức khuyên vàng đeo dọc sóng mũi, hai bên tai cũng xỏ 8 lỗ khuyên đều bằng vàng, cuối cùng chính là đôi mắt màu hoàng kim lạnh lẽo cực kỳ hút hồn của ông ta.
Chiến lực 1.000.000!
Lại là một con số tròn trĩnh!
Vanda nhếch môi cười lạnh. Hôm nay là ngày thế nào? Ra đường đều gặp tai to mặt lớn. Bất quá, người đàn ông này dường như cũng đang giúp bọn hắn, cho nên Vanda mới tiếp tục kiên nhẫn theo dõi.
Chỉ thấy người đàn ông này vừa bước tới, gã ta liền đưa tay lên bóp chặt. Ngay lập tức, đống sắt đang ôm chặt bốn người kia liền cuộn thành một đống tròn trĩnh, mà bốn người bọn chúng cũng theo đó nát thành tương, cơ thể vặn vẹo, một tiếng hét cũng không kịp phát ra. Đợi đến khi người đàn ông này thả tay ra, đống sắt mới tách rời thành từng mảnh, rơi xuống mặt đất.
Làm xong hết thảy, ông ta mới đặt một chân quỳ gối trước mặt Vanda, giọng trầm ổn nói:
"Thần, Alexander Richard xin diện kiến chủ tịch."
Hành động này của Richard lần nữa khiến toàn trường yên tĩnh.
Vanda nhíu mày thật chặt, Lil Yang và Ah Fei ngỡ ngàng nhìn hắn, duy chỉ có bé Yda là bày ra nét mặt đề phòng, con bé mở miệng lêu lêu: "Người ngoài hành tinh xấu xí!"
Nghe vậy, Ah Fei sợ hãi váng đầu, gã vội vàng bịt miệng Yda lại, chỉ sợ người đàn ông này phật lòng một hơi bóp chết mấy người bọn hắn.
Bất quá, Richard vẫn duy trì nét mặt trầm ổn, không hề có ý đứng lên.
Lúc này, Aidan từ đằng xa bay đến, gã vỗ mạnh vào Richard mà nói: "Ê, sai kịch bản rồi cha, Systorm còn chưa tới!"
"Systorm chưa tới?" Richard nhướng mày, gã ung dung đứng lên, trầm giọng suy luận: "Vậy có nghĩa cơn bão thời không có vấn đề, cho nên tao đã đến trước với thằng miệng rộng như mày, thật phiền phức."
"Cái gì? Ông nói ai miệng rộng?! Muốn nếm thử nghệ thuật của tôi không ông già?" Aidan nổi đoá mắng.
Richard không thèm đếm xỉa hắn ta, gã hướng về Vanda nói:
"Chủ tịch, Richard tôi xưa nay làm việc vì lợi ích. Bây giờ ngài chưa cho tôi lợi ích nào, tôi sẽ không làm việc cho ngài. Chỉ có thể đưa ngài đi một đoạn."
Nghe Richard nói vậy, Vanda không hề cảm thấy vui mừng, ngược lại gã càng nghi hoặc.
Hai kẻ này là ai? Trên đời này không có bữa cơm miễn phí, trừ khi là cơm từ thiện, bọn hung thần này làm từ thiện chắc?
Vanda âm trầm không nói, gã chỉ đơn giản gật đầu.
Trước mắt dị giới Plegualand có quá nhiều điều khiến gã khó lý giải, bây giờ đi được một bước tính một bước.
Sau chuyến này, gã và Bách Thế Hoàng Triều đã triệt để trở mặt, thậm chí còn dính dáng đến Tàn Dương Cung. Bây giờ mục tiêu duy nhất Vanda đó là trở về khu tồi tàn để bắt đầu kinh doanh, còn hai kẻ dị thường này có thể tránh xa một chút liền tránh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.