Chương trước
Chương sau
Đối diện với họng súng, Vanda vẫn bình tĩnh mỉm cười, gã điềm đạm hỏi: "Cứ việc nổ súng đi, nhưng ông không muốn mất đi một nơi cung cấp vũ khí chất lượng như tôi đúng chứ?"
Nghe vậy, Harold cười nhạt, gã thu hồi khẩu Benzema vào túi áo. Đồng thời móc ra một sắp tiền với tờ mệnh giá 100 rup đưa cho Vanda, gã lại lấy một tờ danh thiếp cho hắn, giọng trầm ổn nói:
"Tao rất thích cái tính của mày, từ nay về sau có hàng thì liên hệ tao bằng cái số điện thoại này, giá cả dễ nói chuyện."
Giá cả dễ nói chuyện? Vanda nhếch môi khinh thường.
Gã không khách khí, tại chỗ đếm từng tờ tiền, miệng ung dung nói: "Chậm đã, tôi còn món hàng này muốn cho ông xem."
"Còn có hàng sao?" Harold hứng thú.
Vanda không nói nhiều, gã lấy 3 bình huyết thanh H1 để lên bàn. Thứ này vừa xuất hiện, không khí trong phòng liền ngưng kết, một cổ hương huyết khí nồng nàn lập tức tán ra.
"Huyết thanh H1?!"
Ngoại lệ, Harold chấn kinh hô khẽ.
Thấy thái độ của hắn, ánh mắt Vanda biết cười.
Đúng như gã đoán, huyết thanh H1 chính là món hàng đắc giá nhất gã có. Từ khi chứng kiến tác dụng của nó trên người Lil Yang, Vanda liền ước lượng được giá thành của nó sẽ cao hơn khẩu súng ngắn rất nhiều lần, không đơn giản chỉ có 50 rup như Ah Fei đã từng nói.
Harold cũng nhận ra mình thất thố, gã ho khan vài tiếng, sau đó nghiêm giọng nói: "Mày muốn bán nó thế nào?"
"6.000 rup một lọ." Vanda nhe răng cười.
"6.000?!" Harold nhướng mày, gã không nhịn được cười lạnh, nói: "Mày đùa tao à? Khẩu súng ngắn giá 2.000 rup tao cũng miễn cưỡng chấp nhận. Mày lại cho rằng bình huyết thanh H1 này còn quý hơn khẩu súng sao? 6.000 rup có thể thuê nhà một năm đấy thằng ranh! 50 rup, không thì cút!"
Nói đến cuối cùng, cơ hồ Harold thét lên.
Vanda ngược lại bình tĩnh cười. Gã dở giọng trấn an:
"Đại ca bớt nóng, chẳng lẽ anh còn không biết tác dụng cải tử hoàn sinh của huyết thanh H1 sao?"
Gã tiếp tục giải thích: "6.000 rup có thể đắc, nhưng nó không đắc bằng cái mạng đáng giá ngàn vàng của anh. Một bình cứu được một mạng, chữa trị mọi loại thương tích, tương đương anh có ba cái mạng.", Vanda nhỏ giọng khuyên: "Không dùng anh còn có thể bán lại, anh cũng thừa biết khu ổ chuột không ai có huyết thanh H1 mà đúng không? Bán lại giá cao chắc chắn cũng có người mua!"
Vanda cười nhạt: "Nếu anh mua nó, anh sẽ là người sở hữu độc quyền huyết thanh H1 ở khu ổ chuột, địa vị cũng theo đó bay cao, một người bản lĩnh như anh xứng đáng được các băng đảng khác nể mặt!"
Nghe Vanda giải thích một tràng, Harold nheo mắt lại nhìn hắn, gã liếm mép môi, không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: "Tụi mày có thể cung cấp lâu dài chứ?"
"Tất nhiên rồi!" Vanda hiển nhiên đáp. Gã nói: "Anh cứ lấy cái giá 6.000 rup này mà mua, sau bán lại 10.000 rup một bình, bán thẳng vào khu vực ngoại thành cho tôi, pha loãng ra bán lẻ ở khu ổ chuột này cũng lời một vố lớn."
Harold hít sâu một hơi, gã nghiêm giọng nói: "3.000 rup, tao lấy ba bình này. Nhiều hơn không lấy, nếu chấp nhận 3.000 rup một bình, tao lập tức mua mày 20 bình, trong tối nay giao dịch, tiền trao cháo múc."
"Được, 3.000 thì 3.000, xem như tôi bán sát giá cho người bán lẻ đầu tiên như anh". Vanda nhẹ nhàng cười.
Vào tròng! Đây chính là cái giá mà gã muốn.
Thấy Vanda đồng ý nhanh như vậy, Harold cau mày, gã biết mình bị lừa rồi!
Bất quá, cái ý tưởng pha loãng ra bán lẻ của Vanda đang xuất hiện mạnh mẽ trong đầu gã. Cho nên Harold chỉ hừ lạnh một tiếng, không trực tiếp vạch mặt.
Chỉ thấy Vanda hơi trầm ngâm, "Còn 20 bình... tôi phải về hỏi ý đại ca bọn tôi, số lượng lớn tôi không thể quyết định được."
Vanda vừa dứt câu, Lil Yang và Ah Fei đứng phía sau đồng loạt mở to mắt nhìn gã, cố gắng giữ im lặng.
"Đại ca của bọn mày?", Harold nhíu mày, gã thận trọng hỏi: "Tổ chức của bọn mày gọi là gì?"
Cuối cùng, vấn đề thân phận cũng bị kéo lên. Vanda đã sớm nghĩ ra kết quả ứng phó, gã đơn giản đáp: "Cứ gọi bọn tôi là nhà phân phối."
Harold hừ lạnh, gã khinh thường: "Chỉ mong bọn mày có đủ hàng nóng mọi lúc như lúc này để phân phối.", Gã thâm ý hỏi: "Có cách nào để liên hệ tụi mày không?"
Nghe vậy, Vanda im lặng một hồi, mặt không đổi sắc, gã nói: "Ông cứ việc bình tĩnh đợi, bọn tôi khi có hàng sẽ chủ động liên lạc với ông, vì lý do bảo mật mà thôi, ông thông cảm cho."
Gã định tiết lộ địa chỉ tuyến đường 5/666 của chú chín Hổ, thế nhưng cân nhắc thiệt hại thì bảo toàn sự bí mật của chú chín Hổ sẽ mang lại lợi ích lớn hơn cho Vanda.
Nếu để mấy con cáo già này nhắm đến chú chín và nhổ gốc ông ta thì Vanda xem như phế đi một con mắt trong khu ổ chuột, số tiền 300 rup đầu tư đổ sông đổ biển.
Harold cười khẩy, gã liên tục gật đầu nói: "Tốt, rất bảo mật, tao chỉ yêu cầu tụi mày cung cấp độc quyền huyết thanh H1 cho Gear V tụi tao. Để tao thấy bang khác có, tụi mày đừng mong bán nó với giá cao lần nữa."
"Nguyên tắc này tôi biết, không cần phải nhắc." Vanda bình thản nhún vai. Gã đưa tay ra bắt tay Harold, nhếch môi cười:
"Hợp tác vui vẻ."
Harold sắc mặt nghiêm nghị đưa tay bắt với gã.
Giao dịch hoàn tất.
9.000 rup về tay. Tổng cộng 11.185 rup.
Đợi đến khi đám người Vanda rời đi rồi. Hai thằng đàn em đứng kế bên Harold mới nghi hoặc hỏi: "Đại ca, anh nghĩ mấy thằng nhà phân phối này từ đâu xuất hiện, ngoại thành sao?"
Bất chợt, Harold cười khẩy một tiếng, sắc mặt của gã trở nên thâm độc, nói qua kẽ răng: "Bọn chúng từ khu tồi tàn đi lên!"
"Khu tồi tàn?!" Hai thằng đàn em chấn kinh, "Từ khi nào mà khu tồi tàn có thể ngang nhiên lên đây, nắm trong tay hàng nóng bán cho mình vậy?"
Harold nghiêm giọng nói: "Huyết thanh H1 chỉ có thể lấy được trong các hầm ngục bên ngoài Nam Vực. Mà mới đây chuyến tàu khu vực 5 bị đồ sát sạch sẽ, đồ đạc trên xe thì bị cướp không ít. Không phải thủ đoạn của mấy thằng lưu vong hèn mạt thì ai dám vào đó mà cướp tài nguyên?"
Gã hừ lạnh, "Bách Thế Hoàng Triều truy nã ba thằng từ khu tồi tàn đi lên, bọn phân phối vừa rồi cũng vừa vặn ba thằng. Mày nghĩ tụi nó có thể là ai?"
Nghe vậy, hai thằng đàn em mới mở to mắt sợ hãi hô: "Chẳng lẽ là băng Vanda?!"
Harold từ chối trả lời, gã nghiêm giọng ra lệnh: "Mấy thằng này giết được người của Bách Thế Hoàng Triều thì không phải đơn giản, cho nên vừa rồi tao mới nhịn. Còn bây giờ đi triệu tập toàn bộ anh em, theo dõi bọn nó. Chờ bọn nó lên xe hướng về khu tồi tàn thì ra tay liền cho tao, còn mày, đi thông báo cho Bách Thế Hoàng Triều đi."
....
Đằng này, Vanda duy trì thái độ điềm tĩnh rời khỏi tổng bộ của Gear V. Ah Fei không nén được cười hỏi nhỏ: "Đại ca của anh em mình là ai vậy anh Vanda?"
Vanda chán ghét liếc thằng mập một cái. Gã tùy ý nói: "Không có thời gian để đùa đâu. Con cáo già đó đã biết anh em mình là ai rồi, nếu chậm hơn một chút nữa thì không còn đường về đâu."
"Á đù, sao ông nghĩ nó biết?" Ah Fei giật mình.
"Mày không thấy ánh mắt cợt nhã đó của nó sao? Đó là ánh mắt nhìn mấy thằng mình diễn trò hề." Vanda lạnh giọng trả lời.
Cho dù không chắc chắn, thế nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh.
Sau đó, Vanda lập tức dẫn theo mấy thằng đệ đi tìm tung tích khu vực 9. Lần này, gã tốn thời gian rất lâu, nguyên do khu vực 9 nằm ở một góc hẻo lánh, mà không phải ai cũng biết về sự tồn tại của nó.
Cho đến khi Vanda hỏi rằng nơi có bảng hiệu KV9, lúc này mới có người chỉ cho gã biết rằng có một tiệm tạp hóa tên KV9-002, nằm ở bên vách nhà vòm.
Vanda nương theo chỉ dẫn đó đi tìm, nhờ lần truy tìm này, gã mới chứng kiến được sự ảo diệu của công nghệ trọng lực. Cho dù bọn hắn đang đứng ở vách nhà vòm, các khối kiến trúc và gã đều đứng với phương ngang, thế nhưng tầm nhìn, cảm giác đều không khác gì đứng ở mặt đất phía dưới. Thậm chí, Vanda còn không thể phân biệt được đâu mới là vách nhà vòm.
Đứng trước cửa khu vực 9, Lil Yang nghi hoặc hỏi:
"Chúng ta mua vé vượt biên sao đại ca?"
Vanda gật đầu, gã ung dung đáp: "Nếu nó rẻ thì mua, nếu quá đắc thì anh em mình tìm cách đi chui. Đến chỗ này chủ yếu để anh mua tài nguyên, chúng ta về khu tồi tàn để kinh doanh, thành lập băng đảng!"
Dứt lời, gã dắt theo hai thằng bước vào trong, bé Yda phục hồi nguyên trạng đi theo.
Vừa vào trong, đập vào mắt bọn hắn là một thân ảnh quen thuộc, khiến cho Vanda bị khựng lại, hai mắt mở to kinh ngạc.
Người chủ tiệm khu vực 9 có chỉ số sức mạnh cũng là 1, hơn nữa ngoại hình cũng không hề thay đổi so với lần đầu gặp.
Đó chính là Abraham Halifax!
"Lại là ông?" Vanda không nén nổi kinh ngạc hỏi.
"Hân hạnh đón tiếp quý khách, lại là lão già tôi đây." Abraham Halifax niềm nở mỉm cười.
"Ông là người máy nhân tạo sao?" Lil Yang cau mày.
"Không không không." Abraham liên tục lắc đầu, lão thong dong đáp: "Tôi là Abraham, ở tiệm 001 cũng là Abraham, tôi có khắp nơi, đừng nghi hoặc về sự tồn tại của tôi, bởi tôi là người quản lý khu vực 9 mà!"
Vanda nheo mắt, gã ngưng trọng nhìn Abraham. Nếu dị giới Plegualand có nhiều điều khiến gã bất ngờ, vậy thì Abraham Halifax chính là bất ngờ lớn nhất.
Chẳng lẽ đây là một thuật phân thân cấp cao nào đó sao?
Gã thâm ý hỏi: "Ông chủ của ông ở đâu?"
Đối với câu hỏi đột ngột này, Abraham liếc mắt nhìn Vanda, lão đưa tay ra hiệu im lặng, tay còn lại thì chỉ lên trời, miệng thì thầm: "Trên đó!"
Nghe thế, Vanda càng cau mày. "Tôi mong ông không gây hại cho bọn tôi."
Abraham bật cười, "Chàng trai này cẩn thận quá mức rồi. Tôi chỉ mua bán đồ, không có ý định tham gia bất kỳ tranh chấp nào."
Nói đến đây, Abraham niềm nở hỏi: "Lần này đến đây, cậu muốn mua bán gì?"
Vanda nhếch môi cười, thật sâu nhìn Abraham một cái, sau đó mới nói: "Tôi cần mua vé vượt biên về khu tồi tàn, đồng thời mua số lượng lớn lương khô, y dược, vũ khí lạnh."
Đây chính là những nhu yếu phẩm cần thiết để tồn tại trong khu tồi tàn, gã đã cân nhắc nó rất nhiều lần. Vừa có thể dùng để tạo băng đảng, quan trọng nhất chính là dùng để lũng đoạn thị trường khu tồi tàn!
Gã không hề biết rằng, bủa vây xung quanh khu vực 9 lúc này là vô số ánh mắt âm thầm, sát khí ngưng tụ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.