Vanda ứa ra mồ hôi lạnh, gã nhìn lại dưới chân chiếc lon sắt bị đạp móp, trong lòng thầm hô không ổn. Phía sau lưng, Ah Fei hoảng sợ nói nhỏ qua kẽ răng:
"Thôi xong rồi đại ca, mấy con chó này có lỗ tai siêu thính, mũi cũng rất nhạy, ngửi xa cả chục cây số. Chạy lẹ! Càng xa càng tốt."
Không đợi Ah Fei nói hết câu, Vanda đã dẫn đầu chạy trước. Lần này, gã thông qua khả năng nhìn đêm của kính áp tròng Abraham để quan sát đường đi, thành công chạy nhanh mà không tạo ra tiếng động lớn.
Ah Fei và Lil Yang chạy miết theo phía sau, bọn hắn căn cứ vào bước chân phía trước của Vanda để chạy theo, vừa vặn không làm ra quá lớn động tĩnh.
Vanda vì không muốn tạo ra tiếng động mạnh, cho nên gã chỉ lựa đường bằng phẳng mà chạy, cho dù luồng lách qua các khe hẹp cũng vô cùng cẩn thận, tránh hoàn toàn việc leo lên núi rác lớn.
Vì sao gã chạy?
Vanda làm việc xưa nay không từ thủ đoạn để đạt mục đích, cho dù đối phương có quyền thế lớn đến mức nào, gã cũng có cách để nhổ răng hùm của chúng. Thế nhưng gã cũng biết được một điều, đó là khi đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì cho dù là tam thập lục kế, mưu hèn kế bẩn đều là phù phiếm.
Vanda cảm nhận rõ ràng được sự chênh lệnh sức mạnh giữa gã và đám chó săn đen đuốc kia. Đó căn bản không cách nào chống lại được, cho nên chỉ có chạy là thượng sách. Bất quá, Vanda đã khinh thường cái lỗ mũi chó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-trum-tai-phiet/533726/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.