Vanda lựa chọn học quyển kỹ năng Đạn Xuyên Phá. Lần này, gã gặp chút khó khăn. Mặt lý thuyết học rất dễ dàng, chỉ gần gã nhìn lướt qua một lần là sẽ nhớ rành mạch. Nhưng để thực hành kỹ năng này, Vanda còn thiếu hai thứ. Đầu tiên là loại đạn 7x39mm SP-5, thứ hai là Chip Novar Speed I. Một thứ là đạn xuyên thép, một thứ là công nghệ gia tốc đường đạn, chỉ khi trang bị hai thứ này thì kỹ năng Đạn Xuyên Phá mới phát huy ra uy lực mạnh mẽ nhất. Bất quá nếu không có hai thứ này, Vanda có thể sử dụng một thứ để bổ sung, được gọi là năng lượng Novar. Nói trắng ra là dùng niềm tin để bắn ra kỹ năng, tuy nhiên hiệu quả không lớn bằng. Có thể là do Vanda không hiểu ngôn ngữ chuyên môn của dị giới. Nhưng bằng một cách vi diệu nào đó mà niềm tin ở thế giới này đã ngưng thành thực chất, có tác dụng cụ thể được gọi là năng lượng Novar. Trong quyển kỹ năng có đề cập, sử dụng tế bào tiềm năng của não để giải phóng năng lượng Novar, thứ có thể gia tăng sức mạnh trực tiếp cho cơ thể nhân loại. Niềm tin mà Vanda nói chính là tế bào tiềm năng của não, gã không biết nó là gì, nhưng khi gã nghĩ đến liền nắm rõ trong lòng bàn tay. Vanda quyết định lấy khẩu súng Falcon ra thử một lần. Trong kho súng của Vanda thì khẩu Desert Eagle 20 viên đã hết đạn, khẩu Falcon 15 viên còn thừa lại 6, khẩu Benzema có tầm bắn ngắn nhất vẫn còn đủ 15 viên. Vanda nhắm vào thùng sắt gần đó rồi vận dụng năng lượng Novar để bắn ra Đạn Xuyên Phá. Đoàng! Còn 5 viên. Chớp mắt, viên đạn mang theo một đường đạn trắng xóa xuyên phá ra ngoài, khi chạm đến thùng sắt, nó trực tiếp xuyên qua đối phương, rơi vào đống rác phía sau. Thành công. Vanda nhếch miệng cười. Nếu như gã học được kỹ năng này sớm hơn thì Thuật Thành và Muay Kang đã sớm trở thành oan hồn dưới súng của gã rồi. Bây giờ có Đạn Xuyên Phá trong tay, Muay Kang bọn chúng muốn nấp sau tấm chắn cũng khó khăn. Bất quá Vanda không định cậy mạnh mà đi kiếm bọn chúng tính sổ, súng có mạnh đi nữa thì khi hết đạn cũng xem như vứt, tạm thời gã còn chưa tìm được nguồn đạn thay thế, không thể bắn bừa. Vanda ngay từ đầu cũng không định dùng súng, có thể bán được bao nhiêu khẩu thì bán, súng chắc chắn có giá trị lớn hơn nhiều so với huyết thanh H1. Nhất định phải bán nó để có tiền đề phát triển mạnh hơn. Nghĩ vậy, Vanda bèn hỏi: "Còn bao lâu nữa đến cửa hàng?" "Còn xa." Sở Quân Dao ước lượng, cô nói: "Nơi tôi dẫn anh đến được gọi là khu vực 9, nó là một cơ sở bí mật, hoạt động độc lập, có thể mua bán tất cả vật tư trên đời từ đó." "Có đạn không?" "Chắc chắn có. Có thể phải chờ một ít thời gian, nhưng chắc chắn sẽ có đạn cho anh." Sở Quân Dao thắc mắc, "Thế nào, anh muốn mua đạn?" Vanda lắc đầu, tùy ý đáp: "Tôi không mua, tôi bán." Nghe vậy, Sở Quân Dao ném ánh mắt đầy thâm ý nhìn gã. "Nếu anh muốn bán với giá hời, tốt nhất là đi vào khu Ổ chuột, khu vực 9 chỉ mua ở mức giá thấp nhất. Mà các băng đảng trong khu ổ chuột sẵn sàng chi giá cao để mua một bình H1 của anh." Cô ghé sát tai Vanda nhắc nhở: "Khu vực 9 có thể dẫn đường cho anh đi chui vào khu Ổ chuột. Chỉ cần trả cái giá thích hợp là được." Vanda hít lấy mùi thơm trên cơ thể Sở Quân Dao, gã nhếch môi cười, không đáp, không biết trong đầu gã đang nghĩ gì. Ngay từ bắt đầu Vanda đã có dự định mang 9 thùng hàng bán cho khu Ổ chuột. Gã từng làm qua sales thị trường, biết rõ khách hàng nào phù hợp với sản phẩm nấy. Một bình H1 đem rao bán ở khu tồi tàn đầy kẻ lưu vong thì căn bản không ai trả nổi cái giá gốc, hơn nữa còn gặp vô số rắc rối khi lấy ra. Chỉ có trong khu ổ chuột thì súng và huyết thanh H1 mới thật sự có người mua, miệng lưỡi tốt còn kiếm được cái giá hời. Chỉ là nghe giọng Sở Quân Dao nói, có vẻ như khu tồi tàn muốn đi lên khu ổ chuột cũng bị ngăn cấm? "Chúng ta đi lên khu ổ chuột không được sao?" Vanda hướng người thân tín của mình xác nhận. Ah Fei mãi chơi với Yda không thèm để ý, Lil Yang vội vàng gật đầu, giải đáp: "Giữa khu ổ chuột và khu tồi tàn có một tầng lớp bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt. Người từ khu ổ chuột đi ra thì được, kẻ lưu vong từ khu tồi tàn bén mảng tới gần thì giết chết tại chỗ." Vanda xoa trán chép miệng. Tình huống có vẻ căng hơn nhiều rồi đây, nói vậy gã bắt buộc phải dẫn theo mấy thằng đệ vượt biên qua khỏi lớp phòng thủ, có thể đoán được tình cảnh sắp tới khó khăn thế nào. Ah Fei lúc này mới chú ý lắng nghe, gã dè dặt hỏi Vanda. "Đại ca, đừng nói anh định vượt biên?" Vanda nhếch môi trêu, "Mày đoán xem?" "Ây ui, vãi đạn." Ah Fei chớp mắt đen mặt, gã dở khóc dở cười nói tiếp: "Đại ca ơi, có thể chơi trò nào không dùng tính mạng làm tiền đặt cược được không?" Vanda buồn cười lắc đầu. Gã cũng không muốn vượt biên, đem cả băng rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Thế nhưng bây giờ trong tay bọn hắn không có đồng bạc nào để vực dậy ngoài cái mạng quèn này, không liều mạng thì trước sau cũng chết. Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt. Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm. "Yên tâm. Anh mày có kinh nghiệm vượt biên bằng đường biển mấy năm liền, không chết đâu." Vanda thật lòng trấn an. "Lại bốc phét!" Ah Fei chề môi khinh thường. "Chú người xấu bốc phét." Yda bé nhỏ hùa theo, trừng đôi mắt khinh bỉ nhìn gã. Vanda không để ý đến hai đứa nó. Gã chỉ đang chú ý đến dòng người xung quanh. Suốt chặn đường đi không thấy một kẻ lưu vong nào, bây giờ lại xuất hiện không ít, nhìn qua cũng không phải kẻ lưu vong đói khát bình thường. Thậm chí từ trên thân những kẻ này Vanda có thể cảm nhận được tia nguy hiểm, mặt gã không đổi sắc, chỉ có mắt là liên tục liếc nhìn. Khoảng hai giờ cuốc bộ sau đó, Sở Quân Dao lên tiếng nhắc nhở: "Đến rồi." Theo lời cô ta vừa dứt, trước mắt Vanda chợt le lói ánh đèn neon. Đèn? Vanda giật mình. Gã vội vàng nhìn lại nơi phát ra thứ ánh sáng hiện đại ấy. Đó là một căn nhà kiểu cách máy móc tân tiến, có nhiều nơi hư hỏng, cũ kỹ. Toàn bộ căn nhà ngập trong bóng tối, cửa nhà đóng kín, trên đầu treo bảng hiệu "KV9 - 001", toàn bộ viền được viết từ đèn neon hồng. Chính tấm biển này đã biến nơi đây thành khu vực sáng lóa nhất khu vực tồi tàn. "Vào." Kinh ngạc qua đi, Vanda dẫn theo đồng bọn tiến vào trong. Xuyên qua cửa vào, thứ đầu tiên mà Vanda nhìn thấy là một quầy bar cũ kỹ, cũng không có ai khác ngoài bọn hắn. Bên trong căn nhà không hề tráng lệ như vẻ bề ngoài, nó chất lộn xộn đủ loại vật liệu. Trong này có ánh sáng là nhờ chiếc đèn dầu đặt giữa quầy bar. Nghe tiếng Vanda bước vào. Ở dưới quầy phát ra chuỗi thanh âm đồ đạc rơi rớt, một ông lão râu quai nón chật vật đứng lên, mở miệng cười khà khà: "Xin lỗi, nhà cửa hơi bề bộn." Vanda chậm rãi quan sát ông ta. Đây là một ông lão tuổi tầm 70, mặc áo gile xám, mái tóc bạc trắng được búi về phía sau gọn gàng, giữa mặt đeo một chiếc kính tròn nửa bên mắt. Nhìn sơ qua rất phong độ và tri thức. Ông lão mang chất giọng khàn khàn nói giới thiệu: "Chào mừng các vị đến với khu vực 9, tôi là người phụ trách khu 001 này, tên tôi là Abraham Halifax." "Vanda." Gã đưa tay ra bắt với Abraham. Abraham hào sảng hỏi, "Mua bán không nhiều lời. Các vị cần gì?" "Vượt biên." Vanda điềm đạm đáp. "1.000 rup 1 người." Abraham mỉm cười. Vanda sớm đã tính toán xong. Gã lấy từ trong nhẫn trữ vật ra 7 thùng hàng. Ban đầu có 10 thùng, bây giờ một thùng súng ống Vanda giữ, một thùng sách kỹ năng đã móc rỗng, một thùng H1 để đem vào khu ổ chuột bán, còn lại 7 thùng có thể bán được. Vanda điềm tĩnh nói: "Trước tiên tôi muốn bán sạch 7 thùng hàng này." "Tốt." Abraham vuốt hàm râu nón, ung dung tiến lên kiểm tra. Vanda thì bình tĩnh chỗ ngồi xuống ghế chờ. Chỉ thấy Abraham lúc thì lẩm bẩm, lúc thì sáng mắt lên. Cuối cùng lão lấy một tờ giấy ra biên soạn một hồi rồi đưa cho Vanda xem. Lão nói: "Tôi mua toàn bộ với giá thế này, cậu đồng ý thì thành giao." Vanda cầm tờ giấy cẩn thận xem xét. Gã căng não ra để nhớ, đây là lần đầu tiên Vanda tiếp xúc với giá trị tiền bạc của thế giới này, cho nên phải nhớ lại toàn bộ từng thứ nhỏ nhất. Muốn kiếm được tiền thì trước tiên phải hiểu được giá trị gốc của nó, từ đó mới có thể kiếm lời. Abraham ở một bên mỉm cười giải thích. "Vật liệu sắt nguyên khối 2 rup 1 cân, thép 5 rup 1 cân, titanium 10 rup 1 cân. Vải sợi 1 cuộn 1 rup, vải thô 1 cuộn 5 rup." Càng nhìn Vanda càng bất ngờ. Phải thừa nhận rằng đồng tiền ở thế giới này quá đắc, một thùng hàng nặng trĩu chỉ có 35 rup, có thùng toàn thép thì may mắn bán được 105 rup. Bây giờ mới hiểu được phí vượt biên 1.000 rup không phải rẻ, ngược lại là quá đắc. Sáu thùng hàng Vanda thu về 560 rup, còn không đủ cho một mình gã vượt biên. Điều may mắn là ở thùng hàng thứ 7, thùng linh dược là có giá trị cao nhất. "Thanh Tâm Thảo, Hoạt Huyết Thảo, Chu Thực Cô, toàn bộ là những linh thảo nhất giai, mỗi cây 1.000 rup. Tổng cộng 4 cây, 4.000 rup." Abraham mỉm cười vuốt râu. Vanda mặt không đổi sắc, trong lòng thì thở dài một tiếng. Tổng cộng mới 4.560 rup, bên gã nếu tính luôn Yda thì có 5 người, muốn tất cả cùng vượt biên thì vẫn thiếu một số lớn. Vanda cũng không định trả giá, Sở Quân Dao đã từng nói qua, nơi này mua bán ở mức giá cơ bản nhất, đối phương không lấy nhiều tiền lời, buôn bán sòng phẳng với đối phương có khi được ưu đãi hơn là trả giá. Vanda chỉ thử dò hỏi: "Con bé này vượt biên với tôi, có tính tiền không?" Abraham dõi mắt nhìn sang Yda, con bé đang háo hức bóp mặt Ah Fei. Abraham mỉm cười hoà ái hỏi: "Cháu gái, cháu bao nhiêu tuổi rồi?" Nghe hỏi, Yda ngoan ngoãn trả lời: "Yda 5 tuổi." Abraham bật cười sảng khoái, khen ngợi: "Yda thật thông minh." Lão mới nói với Vanda: "Dưới 7 tuổi không tính tiền, chỉ cần cậu phụ trách giữ nó là được, chết sống của con bé không liên quan chúng tôi." Vanda nhếch miệng cười, dứt khoát nói: "Tôi mua 4 lượt vượt biên." "Thành giao." Abraham sảng khoái đáp ứng, sau đó lấy một sắp tiền mệnh giá 1 rup, 2 rup, 5 rup, 10 rup ra đưa cho Vanda. Đây là số tiền thừa 560 rup còn lại. Lần nữa nắm lấy tiền bạc trong tay, Vanda hé miệng cười tươi, trong lòng có cảm giác thành tựu mà lâu rồi gã chưa trải nghiệm lại. Gã ung dung hỏi: "Ở đây có bán đồ ăn không?" "Đồ ăn thì có thịt hộp, 5 rup 1 hộp, còn lại chỉ có lương khô 1 rup 1 phần." Cân nhắc một hồi, Vanda lựa chọn: "10 phần thịt hộp, 10 phần lương khô." "60 rup." Abraham lục lọi từ trong tủ lạnh ra một đống lương khô đưa cho Vanda. Gã kiểm tra lại tình trạng của chúng, khi thấy còn hoàn toàn tốt mới cất vào nhẫn trữ vật. Còn lại Vanda đưa cho Ah Fei, Yda bốn người năm phần thịt hộp, riêng thằng mập Ah Fei được 2 hộp, khiến cho gã ta mừng rỡ chảy nước mắt. Con bé Yda lúc nhận đồ ăn từ trong tay Vanda thì bày ra thái độ rất miễn cưỡng, con bé quay mặt đi không thèm nhìn gã, nhưng tay thì nắm chặt hộp thịt. Gã buồn cười, chề môi khinh thường. Trước khi xuất phát vượt biên, Vanda nghiêm mặt hỏi Abraham vấn đề cuối cùng: "Ông có bán đạn không?" Abraham nheo mắt, vuốt lấy râu quai nón, lão áy náy nói: "Xin lỗi. Hàng nóng ở khu vực tồi tàn bọn tôi không bán chạy, doanh thu quá ít, cho nên đã lâu không nhập hàng." Nghe vậy, dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, Vanda vẫn không khỏi thất vọng. Đáng tiếc, hành trình phía trước nguy hiểm chập trùng, nếu có một khẩu súng đầy đạn thì tính mạng bọn hắn đảm bảo hơn một chút. Hiện tại Vanda chỉ còn 5 viên đạn. Khẩu súng Benzema thì không thể đụng tới, phải giữ nó còn nguyên trinh mới bán được giá cao. Khẩu Benzema và thùng huyết thanh H1 chính là món hàng đi buôn vượt biên lần này, tuyệt đối không để đụng tới. "Thay vào đó..." Abraham đột nhiên tỏ vẻ thần bí, nói tiếp: "Để xem như quà tặng cho lần giao dịch đầu tiên, vượt qua ba nghìn rup. Abraham Halifax tôi xin dành tặng cho cậu một món quà đặc biệt." Dứt lời liền phá lên cười hào hứng. Vanda nhướng mày nghi hoặc. Gã không hề biết rằng, lúc này có một nhóm hắc y nhân đột nhiên xuất hiện bao quanh khu vực 9, chúng lẩn tránh trong những đống rác, vô thanh vô thức, không ai phát hiện ra được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]