"Ah Fei, cất nó." Vanda hô nhỏ qua kẽ răng, đồng thời ném một chiếc nhẫn trữ vật cho Ah Fei. Cũng may vào thời khắc này thần kinh Ah Fei phản xạ nhanh, hắn đón lấy chiếc nhẫn rồi nhanh chóng nhét vào khe đít, vừa lúc đó Hắc Vũ Hạo từ ngoài cửa khom đầu bước vào. Bởi vì cửa nhà được Ah Fei làm khá thấp để tránh mưa tạt, cho nên người cao 1m8 như Hắc Vũ Hạo bắt buộc phải khom người đi vào, vừa vặn không thấy được hành động vừa rồi của Vanda và Ah Fei. Khi Hắc Vũ Hạo ngẩng đầu lên, chỉ thấy Ah Fei gãi mông liên hồi, gã không thèm để ý đến Ah Fei mà hướng về Vanda ném ánh mắt khen ngợi, nói: "Làm tốt lắm Vanda, mày giấu chiếc nhẫn trữ vật kín đến mức một con cáo già như Thuật Thành cũng không tìm ra, rất giỏi." Nói đoạn, Hắc Vũ Hạo vờ như hiểu ra: "À! Lúc nãy mày không nói cho tao biết, có phải vì sợ Thuật Thành theo dõi đúng không? Thông minh lắm!" Vanda nhìn Hắc Vũ Hạo biến hóa sắc mặt như một gã hề, gã chỉ nhếch môi cười lạnh, lựa chọn im lặng. "Tao thật sự nể cái đầu của mày, nó làm cho tao thấy sợ đấy Vanda." Hắc Vũ Hạo đăm đăm nhìn gã, Vanda chỉ mỉm cười không đáp. Mắt thấy không thể bắt chẹt bọn hắn, Hắc Vũ Hạo hừ lạnh, gã điềm nhiên phân phó, "Được rồi, cả ba thằng mày vác 9 thùng hàng này về căn cứ, để tao giữ mới an toàn được. À đúng rồi, mày nên đưa chiếc nhẫn cho tao Vanda, bảo vật này mày giữ chỉ có chết sớm mà thôi." "Đại ca?" Ah Fei nghiến răng nghiến lợi hỏi nhỏ. Vanda giờ phút này không để ý đến Ah Fei, gã liếc nhìn bên ngoài một chút, đại khái suy đoán được số lượng nhân thủ của Hắc Vũ Hạo chí ít có 50 người, Vanda trong đầu khẽ động, gã ném chiếc nhẫn trữ vật trong tay cho Hắc Vũ Hạo, đồng thời vui vẻ hưởng ứng, "Đại ca nói đúng, những vật quý giá này vốn là để cống hiến cho đại ca." Hắc Vũ Hạo tiếp nhận nhẫn trữ vật, lại nhìn về 9 thùng hàng, hai mắt gã không che giấu nổi lửa nóng tham lam, mở miệng khen ngợi: "Giỏi lắm! Về căn cứ tao thưởng lớn cho bọn bây." Dứt lời hắn xoay người đi trước ra khỏi cửa, miệng không ngừng cười to. "Anh định làm gì vậy đại ca?" Ah Fei kìm nén giận dữ nhìn Hắc Vũ Hạo, hỏi Vanda. "Yên tâm đi, gắng chịu cực lần này." Vanda chỉ đơn giản vỗ vai Ah Fei trấn an. Gã ý vị thâm trường nói nhỏ: "Chẳng phải anh đã nói khi rời khỏi tàu hỏa thì chúng ta không cần sợ ai nữa sao? Khi thấy anh nháy mắt, mày lập tức ném chiếc nhẫn cho anh là được." "Được." Mặc dù không rõ ràng nhưng Ah Fei vẫn gật đầu tin tưởng. Lil Yang ở một bên đoán được đại khái ý định của Vanda nhưng gã tuyệt đối sẽ không nhiều lời, Lil Yang chỉ lẳng lặng bưng bê các thùng hàng ra khỏi cửa nhà. Vanda và Ah Fei cũng nhanh chóng vào việc, sau khi bê 9 thùng hàng ra khỏi cái ổ chó, ba thằng mới vất vả chất chồng các thùng hàng lên vai, chia nhau mỗi thằng 3 thùng. Một thùng nặng ít nhất 20kg, 3 thùng tương đương cân nặng một người bình thường, điểm khó khăn nhất là các thùng hàng này rất cứng và khó vác, độ khó so với vác một người lớn hơn rất nhiều. Với một thể trạng yếu ớt như Vanda ba người, vác ba cái thùng hàng trên vai để đi bộ hơn 2km là một cực hình, mỗi một giây một khắc trôi qua đều muốn bỏ nó xuống. Nhưng nào có dễ như vậy, khi thấy bọn hắn có dấu hiệu cầm cự không nổi muốn hạ xuống, đám thủ hạ của Hắc Vũ Hạo lập tức tiến sát lại gần chỉnh sửa, đảm bảo bọn hắn không hạ xuống được. Hắc Vũ Hạo đi một bên thì giả vờ như không thấy, một mặt yêu thích ngắm nhìn nhẫn trữ vật trong tay. "Thằng ranh con này..." Vanda mặt đầy mồ hôi cười lạnh . Gã và Ah Fei ba người lúc này phải cắm cả phần thân trên hướng xuống đất mới có thể đi được, đầu cũng không thể ngẩng lên nổi, chỉ có thể nhìn vô số đôi chân đi bên cạnh. Không chỉ Hắc Vũ Hạo, đám đàn em của hắn cũng vô cùng hả hê khi trông thấy Vanda vất vả như vậy, chúng ném ánh mắt khinh miệt nhìn bọn hắn. Khoảng năm phút sau đó, Vanda và hai thằng đệ mệt đứt hơi hạ ba thùng hàng trên lưng xuống, đối diện là nhà kho căn cứ của bang Bạch Xà. Ah Fei chịu không nổi mệt mỏi nằm nhoài xuống thở gấp, Lil Yang thở hồng hộc ngồi cạnh bên. Vanda cố gắng điều chỉnh hơi thở, gã nhìn hoàn cảnh xung quanh, căn cứ của băng Bạch Xà cũng không có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là một căn nhà khá lớn và tương đối tiện nghi được lắp ráp từ rác thải của Hắc Vũ Hạo, ngoài ra là cái nhà kho này. Phần kho tương đối đơn giản, từ ngoài cửa chính đi vào trong là nơi chứa hàng, xung quanh cũng không có cửa chắn hay hàng rào nào cả. Lúc này, Hắc Vũ Hạo đối với đám đàn em gần đó quát: "Bọn mày cút hết đi." Nghe thế, những tên đàn em đang đứng hóng tiệc vui lập tức chạy đi khỏi hiện trường, nháy mắt chỉ còn lại Vanda ba người và Hắc Vũ Hạo. Vanda chú ý tất cả động tĩnh, gã nhếch môi cười tà. Hắc Vũ Hạo lúc này mới lộ ra nét mặt tham lam của hắn, gã liếm mép môi, tay nhanh như chớp mở tất cả thùng hàng ra kiểm tra. Khi chứng kiến các tài nguyên bên trong, Hắc Vũ Hạo điên cuồng cười to, "Giỏi lắm, số tài nguyên này mà bán ra chắc chắn phải được cả ngàn Rup!" Đặc biệt khi nhìn thấy những bình huyết thanh H1, Hắc Vũ Hạo càng triệt để kích động, miệng kinh hô không ngừng: "Huyết thanh H1, lại là huyết thanh H1! Tụi mày giỏi lắm Vanda, một lát nữa tụi mày mỗi thằng được lấy 1kg lương khô." "1kg lương khô?" Ah Fei mặt mập nghệch ra, hắn nổi nóng quát: "Cái con mẹ mày, mày cho ăn mày à?" "Ể?" Hắc Vũ Hạo từ trong kinh hỉ giật mình dậy, gã ngó nhìn Ah Fei bằng ánh mắt khinh miệt, trêu tức hỏi lại: "Mày không phải ăn mày vậy là cái thá gì? Mày nghĩ mày là quý tộc Ngoại thành chắc? Nể tình mày lập được công lớn nên tao tha chết cho mày lần này. Dám có cái thái độ đó với tao lần nữa thì mày hiểu rồi đấy." Nói xong, Hắc Vũ Hạo cay nghiệt quát: "Mang chúng vào trong kho đi mấy thằng súc vật!" Vanda cười nhạt, vỗ vai Ah Fei, gã dẫn đầu đi trước, Lil Yang vội vàng theo chân Vanda bưng bê các thùng hàng vào kho. Ah Fei lúc này mặc dù tức giận đến người run rẩy nhưng gã vẫn nghe lời Vanda, hắn trừng ánh mắt cay độc nhìn Hắc Vũ Hạo một cái sau đó bắt tay vào bưng vác. Hắc Vũ Hạo ở bên cạnh nhìn chằm chằm ba bọn hắn, gã cười lạnh liên tục, đưa tay lấy con dao găm sau lưng ra tung hứng. Vanda bước chân vào nhà kho, thứ đầu tiên gã chú ý đến đó là một bảo rương màu bạc nằm ở trung tâm, từ trên thân bảo rương này Vanda có thể cảm nhận được một cổ năng lượng ba động kịch liệt. Khi Ah Fei và Lil Yang đồng loạt bước vào, lúc trông thấy bảo rương bạc thì đồng tử thằng mập lập tức co rút lại, gã cả kinh hô lên: "Đậu xanh bảo rương Bạc, thứ hàng khủng này làm sao Hắc Vũ Hạo có được?" "Bảo rương Bạc?" Vanda nheo mắt. "Con mẹ nó đại ca, thứ bảo rương như này chỉ lấy được trong các hầm ngục bền ngoài Nam Vực, độ khó của nó còn hơn đi xuống địa ngục dành ăn với diêm vương. Phẩm chất kém nhất là bảo rương Đồng cũng có thể bán được gần 50 nghìn Rup, đằng này là bảo rương Bạc cao hơn một cấp, giá trị phải nói là liên thành!" Ah Fei sợ hãi kể. "Ồ?" Vanda nhướng mày, sau đó cười tươi một tiếng. Vừa nghe Ah Fei nói vậy, Vanda liền biết Hắc Vũ Hạo kế tiếp sẽ làm gì rồi, chắc chắn là giết người diệt khẩu. Còn 1kg lương khô à? Đối với người sắp chết, Hắc Vũ Hạo chỉ tùy tiện nói một câu mà thôi. Dẫu sao nếu thả ba người bọn hắn ra, trong cơn tức giận đem chuyện bảo rương Bạc hoặc là 9 bảo rương tài nguyên cho Thuật Thành biết, Hắc Vũ Hạo sẽ gặp rắc rối lớn. Cho nên nếu Vanda là Hắc Vũ Hạo thì gã cũng sẽ lựa chọn giết người diệt khẩu. Quả nhiên, Hắc Vũ Hạo từ bên ngoài bước vào, nghe Ah Fei nói vậy gã ta liền dở giọng khen ngợi: "Thằng mập mày có kiến thức rất khá đấy." "Bảo rương Bạc này là do tao đã cướp từ rất lâu về trước, khi con tàu bị thảm sát lần đầu tiên cách đây 5 năm." Hắc Vũ Hạo một mặt cười tươi tắn đi đến gần Vanda ba người, gã tự hào giải thích: "Khi ấy không còn ai trên tàu sống sót, nguyên nhân là gì thì đến bây giờ vẫn chưa ai điều tra được. Lúc đó tao cũng giống tụi mày, chỉ là một thằng lưu vong quèn, tao ăn gan hùm bước lên tàu để cướp tài nguyên, bảo rương Bạc là một trong số đó, cũng là thứ quý giá nhất mà tao lấy được." Hắc Vũ Hạo tung hứng con dao trên tay, ý vị thâm trường nhìn Vanda, nói tiếp: "Đi với tao còn có bốn thằng đệ, nhưng mà tụi mày biết đó, ở khu vực Tồi Tàn này rất khó sống, một băng đảng chỉ có thể có một thằng cầm đầu. Hơn nữa bảo rương Bạc có giá trị thế nào cũng biết mà? Nếu mà lộ ra ngoài thì Ngoại thành sẽ phanh thây tao ra mất, cho nên..." Hắc Vũ Hạo lấy dao ra dấu khứa cổ để cho Vanda ba người hiểu. "5 năm? Đại ca muốn làm gì với nó?" Vanda thắc mắc. Hắc Vũ Hạo đã chiếm được bảo rương Bạc được 5 năm nhưng vẫn chưa dùng nó hay bán đi, nói rõ gã ta đang có âm mưu khác, tất nhiên giá trị của âm mưu này sẽ lớn hơn việc bán bảo rương, Vanda chính là nhắm vào điểm này mà hỏi. Thấy Hắc Vũ Hạo nheo mắt nhìn mà không có ý định trả lời, Vanda bật cười, "Thế nào? Nói với bí mật với ba thằng sắp chết như bọn tôi còn sợ lộ ra ngoài sao?" Lời này của hắn để cho Hắc Vũ Hạo một trận ngạc nhiên, gã có chút bất ngờ nói: "Mày rất thông minh đấy Vanda! Rất tiếc là tao với mày chỉ là những thằng rẻ rách ở tận cùng xã hội, nếu ở vị trí cao hơn, tao chắc chắn sẽ cho mày là thân tín đắc lực của tao. Phải, ngay từ lúc bắt đầu tao đã muốn giết tụi mày diệt khẩu." Vanda gật đầu nhún vai, ra ý tao thừa biết. Ah Fei và Lil Yang thì giật mình, gã mập tức giận chửi ầm lên: "Thằng chó! Tụi tao làm trâu làm ngựa cho mày bấy lâu nay, mày muốn giết là giết sao thằng khốn? Vào mà ăn!" Hắc Vũ Hạo hừ lạnh, ra dấu im lặng, khinh miệt nói: "Mày nên học theo đại ca của mày, ít lời một chút sẽ sống lâu hơn." Gã nhếch môi nói tiếp: "Thôi được, nể tình bọn mày ra sức cho tao bao lâu nay, tao sẽ nói cho bọn mày biết lý do tao thủ tiêu tụi mày, chết cũng được minh bạch." "Tụi mày cũng biết khu vực Tồi Tàn số 5 này có tất cả bốn băng đảng đúng chứ. Vốn dĩ chỉ có ba! Nhưng do tao cướp được tài nguyên chuyến tàu 5 năm trước cho nên mới có cơ hội trở mình, thành lập ra băng Bạch Xà." Hắc Vũ Hạo yêu thích sờ bảo rương Bạc, kể tiếp: "Nhưng mà cho dù có được tài nguyên sâu rộng, đàn em cũng xem như đông nhất, thì băng Bạch Xà của tao sớm muộn cũng sẽ bị mấy băng khác thâu tóm, lý do đơn giản, tao không có chỗ dựa." "Chỗ dựa là các băng đảng ở khu vực Ổ Chuột sao?" Vanda suy đoán. "Đúng, cũng không đúng." Hắc Vũ Hạo lắc đầu, gã hừ lạnh, "Ba băng đảng khác đều có chỗ dựa ở khu vực Ổ Chuột, băng Rìu Chiến có băng Lotus chống lưng, băng Nắp Cống thì có công ty Recycle bảo kê, mấy con điếm Hoa Hồng Dại thì có tổ chức Tỳ Bà trông chừng." "Còn tao, với cái bảo rương Bạc này, tao muốn được Tàn Dương Cung ở Ngoại thành chống lưng!" Hắc Vũ Hạo điên cuồng cười, "Chỉ cần được Tàn Dương Cung chú ý, cho tao một điểm binh lực, tao chắc chắn sẽ san bằng cái khu Tồi Tàn này, thậm chí khu Ổ Chuột cũng phải xanh mặt với tao!" "Vậy sao đến giờ đại ca còn không giao nộp cho Tàn Dương Cung?" Vanda bật cười. "Câm miệng! Tao chỉ đang chờ cơ hội, và giờ cơ hội ngàn năm đó cũng đến rồi! Chuyến tàu này bị thảm sát, khu vực Ngoại thành sẽ đến kiểm tra. Mày biết băng đảng phụ trách đường ray số 5 này là ai không?" Hắc Vũ Hạo càng nghĩ càng hưng phấn cười to. "Là Tàn Dương Cung sao?" "Không sai!" Hắc Vũ Hạo mãnh liệt khẳng định. Một giây sau gã thu liễm lại cảm xúc, điềm tĩnh nói: "Nói vậy đủ rồi, tụi mày nên chết." Dứt lời, Hắc Vũ Hạo nắm lấy dao găm thản nhiên tiến về phía Vanda. Vanda khinh miệt nhìn gã, đối với Ah Fei nháy mắt, đồng thời trêu tức nói: "Tao quên nói với mày." Ah Fei gặp Vanda nháy mắt liền hiểu ý, hắn vội vàng lấy chiếc nhẫn trữ vật sau mông ném cho gã. Chứng kiến hành động này, Hắc Vũ Hạo cảm thấy không ổn, gã lập tức bức tốc lao tới, miệng chửi: "Nghiệt súc mày muốn nói cái gì?!" Đáng tiếc tốc độ của Hắc Vũ Hạo không đủ nhanh, ngay khi Vanda chụp được nhẫn trữ vật, chớp mắt sau đó gã móc khẩu súng lục Desert Eagle ra chĩa thẳng vào Hắc Vũ Hạo, không đợi Hắc Vũ Hạo kịp vung dao, Vanda nhếch môi cười lạnh, nói khẽ: "Tao có một rương súng, thằng ranh con." Khẩu súng ánh bạc vững vàng trong tay Vanda, họng súng đen ngòm của nó càng trở nên lạnh lẽo trước nụ cười lạnh căm của gã. BANG!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]