Chương trước
Chương sau
Nghe thấy Thuật Thành quát to, Ah Fei và Lil Yang triệt để gấp. Đối phương đích xác là bá chủ một phương, ngoại trừ quyền lực ngập trời thì sức mạnh của Thuật Thành cũng thuộc hàng hiếm có ở khu vực Tồi tàn, Ah Fei không tự tin cho rằng Vanda ba người bọn hắn có thể chống lại.
Lúc này Vanda liếm mép môi quay đầu lại, gã nở một nụ cười niềm nở, dẫn theo Ah Fei và Lil Yang đến trước mặt Thuật Thành, mỉm cười nói: "Thành ca có việc dặn dò?"
Thuật Thành nghiền ngẫm nhìn Vanda, gã hừ lạnh hỏi: "Bọn mày đã lên tàu trước, vậy chuyện gì đã xảy ra trên tàu?"
"Chuyện này thì tôi thật sự không biết." Vanda nhún vai, gã điềm nhiên đáp: "Khi con tàu cặp bến đã như vậy rồi, bọn tôi chỉ lên xem xét mà thôi."
Bốp!
Vanda vừa dứt lời, một bạt tay lập tức dán thẳng lên mặt gã, đúng như Ah Fei nghĩ, lực đạo một tát này của Thuật Thành lập tức tát bay Vanda, khiến cho gã phải liên tục lui về sau, dựa vào Lil Yang mới có thể đứng lại.
Ah Fei và Lil Yang trừng to mắt, hàm răng xiết chặt.
"Con mẹ mày còn nói láo?! Mày nghĩ tao là thằng ngu à?" Thuật Thành trợn mắt gầm thét. Gã lớn giọng quát, "Mấy thằng oắt con tụi mày lên tàu để cướp tài nguyên ra thì còn lý do gì? Chẳng lẽ mày đã quên quy định mấy thằng lao công rẻ rách như tụi mày không được bước đến những toa tàu phía trước sao?"
Vanda lau máu trên khóe miệng, gã mỉm cười nhìn chằm chằm Thuật Thành, nhìn có vẻ như rất nịnh nọt, nhưng chỉ có Vanda biết mình đang cười tàn nhẫn như thế nào. Một bên, Lil Yang hai mắt đục ngầu, gã muốn lao lên nhưng bị Vanda đưa tay ngăn lại.
"Sao? Mày muốn chống lại tao hả thằng ranh con?" Thuật Thành trợn mắt nhìn Lil Yang, đồng thời rút khẩu súng lục bên hông ra trực chỉ vào ba người bọn hắn.
Hơn nữa, phía sau gã có ít nhất 50 tên đàn em rút dao ra, mặt đầy sát khí nhìn bọn hắn.
Thuật Thành nhe răng trợn mắt gằn giọng:
"Bọn mày đã trộm những gì trên tàu mau lấy ra, dù là một miếng dẻ rách cũng phải lấy ra."
Vanda nheo mắt, gã điềm tĩnh đáp, "Thành ca không phải anh cũng thấy sao, trên người bọn tôi ngoài bộ đồ rách này ra thì còn có thể dấu cái gì?
Thuật Thành nhe răng cười lạnh, gã trêu tức: "Can đảm lắm thằng nhóc, dám nói chuyện đôi co với tao như vậy, lột đồ tụi nó ra cho tao."
Thuật Thành vừa dứt lời, đám đàn em phía sau hắn liền tức tốc lao lên, chúng muốn xé áo Vanda ra, Ah Fei cắn răng nhìn gã, "Đại ca!"
"Nhịn." Vanda mặt không đổi sắc đáp, từ đầu tới cuối gã không rời mắt khỏi Thuật Thành.
Ah Fei và Lil Yang cũng biết tình huống không tốt, chỉ có thể cắn răng thuận theo. Trong nháy mắt, trên người Vanda ba người không còn một mảnh vải, Thuật Thành quát: "Xoay một vòng."
Vanda hít một hơi, chậm rãi xoay một vòng, bày ra cơ thể ốm yếu của mình.
Thuật Thành nhìn Vanda một chút, rồi liếc sang đánh giá Ah Fei, gã bật cười to, khinh thường hỏi: "Thằng mập, thằng đệ mày bé vậy?"
"Thằng chó!" Ah Fei tức điên.
"Bước lên." Thuật Thành trừng mắt, chĩa súng vô đầu Ah Fei.
Ah Fei cắn chặt hàm răng, tức giận thở phì phò.
Vanda lúc này lên tiếng: "Thế nào, Thành ca thấy rõ rồi chứ. Bọn tôi có thể đi chưa?"
"Đi thì được." Thuật Thành gật đầu, nhưng tiếp đó lại nhếch môi cười khẩy, nói: "Bất quá, cái tội tụi mày tự ý xông lên toa tàu phía trước thì không thể bỏ qua."
"Ông muốn thế nào?" Vanda nhếch môi cười.
Gã ít khi cười như vậy, những người từng thấy gã cười như vậy đa phần chết rất đau khổ.
"Còn thế nào? Đập tụi nó què chân cho tao!" Thuật Thành điên cuồng thét lên.
Ngay lập tức, đám đàn em xung quanh Ah Fei ba người lao vào tung đấm vung đá liên tiếp lên người bọn hắn.
Những gã này có lực tay rất mạnh, lại đấm rất nhiệt tình. Không đến hai phút đồng hồ Vanda và Ah Fei ba người bị hạ nằm trên sàn, chen chúc với xác chết bên dưới, trên người bọn hắn nhiễm một lớp máu tươi, tiếp đến lại tiếp tục hứng chịu từng cú đạp không thương tiếc lên người.
"Gắng nhịn cho tao." Vanda hai mắt huyết hồng nói qua kẽ răng.
Lil Yang kế bên tay ôm chặt đầu, hai mắt sát khí ngưng thành thực chất.
"Con mẹ nó bố mày nhớ thù này!" Ah Fei cắn răng chịu đựng.
"Tốt lắm, đủ rồi." Qua một hồi lâu, Thuật Thành phất tay dừng lại, vừa lòng nói: "Xương cứng lắm mấy thằng nhóc, tụi mày có thể đi."
Vanda thở ra một hơi, gã dìu hai thằng đệ đứng dậy, ba thằng không nói một lời nào, bước chân khập khiễng, nương tựa nhau đi xuyên qua đám người.
Khi đi ngang mặt Thuật Thành, ánh mắt của Vanda va chạm với gã ta.
Mặc dù Vanda vẫn đang mỉm cười, nhưng cổ cảm giác lạnh lẽo tựa như đang bị một con thú dữ rình rập bỗng nhiên chạy dọc khắp người Thuật Thành, từ đôi mắt tươi cười đó, Thuật Thành cảm nhận được điều gì đó đáng sợ vô cùng.
Điều này khiến cho gã liếc nhìn dáng lưng của Vanda không rời mắt.
Đang lúc Vanda chuẩn bị bước xuống tàu, sau lưng lại truyền tới tiếng nói của Thuật Thành.
"Chậm đã."
Thuật Thành giọng đặc khàn nói tiếp: "Trên chiếc tàu này có hai chiếc nhẫn trữ vật, một là của đội trưởng đội khai thác, cái kia là của đội hộ vệ. Bọn mày chắc hẳn phải biết chúng đúng không? Quay người lại, đưa tay ra tao nhìn."
Nghe vậy, Ah Fei trái tim thít chặt, Lil Yang cũng cau mày, hai thằng liếc sang Vanda. Chỉ thấy Vanda mỉm cười hoà nhã, chậm rãi quay người lại, xòe hai bàn tay ra.
Ah Fei và Lil Yang cũng lần lượt làm theo.
Không có!
Ah Fei trợn to mắt nhìn tay Vanda, gã không dám nhiều lời, lập tức câm miệng.
Thuật Thành nheo mắt, lại nhìn ba người bọn hắn một hồi, cuối cùng hậm hực quát: "Cút đi!"
Chuyện có lẽ êm đẹp, nhưng đúng thời điểm này lại có một tên thuộc hạ phía sau Thuật Thành hô vang: "Đại ca, Thamus băng chúng ta bị người ta giết rồi."
"Cái gì?" Thuật Thành sắc mặt trở nên tàn nhẫn, gã đối với Vanda dữ tợn quát:
"Tụi mày đã giết nó?"
Vanda thản nhiên gật đầu, gã điềm tĩnh hỏi lại: "Chẳng phải ông nói mấy thằng lao công như bọn tôi không được đi đến toa tàu phía trước sao? Vậy thằng đệ của ông muốn cướp đoạt tài nguyên là tội gì?"
Vanda khẽ đưa mắt nhìn phía sau lưng mình, trong tầm mắt của gã đang có rất nhiều người chạy đến, vì thế Vanda bèn cười khinh thường, nói tiếp: "Cho nên bọn tao chỉ giúp mày xử lý nó thôi, mày có ý kiến gì không?"
"Mẹ mày thằng láo toét!" Thuật Thành nổi điên mắng, khẩu súng trên tay nâng lên muốn bắn Vanda. Gã muốn chứng kiến khuôn mặt hoảng loạn của Vanda, nào ngờ chỉ thấy Vanda một mặt cười lạnh, hoàn toàn không biến sắc gì.
Cùng lúc này, một giọng hét chói tai từ sau lưng Vanda truyền tới.
"Dừng tay!"
"Mày cất khẩu súng không đạn đó vào đi Thành, không dọa được ai đâu."
Lời vừa dứt, một thân ảnh nam trung niên theo sau xuất hiện bên cạnh Vanda.
Súng không đạn?
Vanda nhướng mày, âm thầm nhếch môi.
"Hắc Vũ Hạo?" Thuật Thành cau mày. Gã ta hùng hổ nói, "Băng Bạch Xà tụi mày cũng quá không xem ai ra gì, thằng đệ mày giết người của tao, chẳng lẽ tao để cho nó yên?"
"Thế mày muốn làm thế nào?" Hắc Vũ Hạo khinh miệt hỏi, "Vanda nó cũng đã nói rồi. Do thằng đệ mày tham thì chết, mày còn muốn bao che? Hay là mày muốn cùng băng tao tuyên chiến?"
Ở một bên, Ah Fei nói nhỏ vào tai Vanda: "Người tên Hắc Vũ Hạo này chính là bang chủ của chúng ta. Bình thường diễn kỹ giả nhân giả nghĩa rất tốt, bây giờ bênh vực anh em mình, có khi về nó đánh mình còn thảm hơn."
Nghe vậy Vanda chỉ đơn giản gật gù.
Gã đã vạch ra một kế hoạch trong đầu, đối với Ah Fei nói nhỏ: "Chỉ cần rời đi được chỗ này, chúng ta không cần sợ ai nữa."
Ah Fei nghe vậy giật mình nhìn Vanda, muốn hỏi nhưng thức thời ngậm miệng lại. Gã chỉ khó hiểu hỏi nhỏ:
"Em không hiểu tại sao vừa rồi anh nhịn được, cùng lắm thì chết chung, có con mẹ gì phải sợ, giết được bao nhiêu lấy theo làm gối kê đầu, chết không uổng."
Lil Yang bên cạnh gật đầu đồng ý, ánh mắt sát khí của hắn dán chặt lên người Thuật Thành.
Vanda lắc đầu, gã nhỏ giọng đáp: "Đó là lý do vì sao anh làm đại ca của mày đấy. Nếu vừa rồi tụi mày xúc động lao lên, cho dù chúng ta có súng đi nữa thì cũng không thắng nổi số lượng bọn chúng. Cái sĩ diện nó không đáng tiền bằng cái mạng của mày, mày bắt buộc phải sống mới trả được thù, cho nên phải nhịn."
"Nhưng mà.." Ah Fei nghĩ lại còn tức giận. Không để hắn nói hết, Vanda vỗ vai gã, "Đừng có điên tiết lên nữa, bình tĩnh đi! Muốn làm chuyện lớn, mày phải nắm lên được thì bỏ xuống được, mày phải chịu được cái cảm giác mà người khác không chịu được. Yên tâm, mối hận hôm nay tao sẽ dắt tụi mày đi kiếm nó trả đủ, gấp trăm lần."
Vanda vừa dứt lời, đầu bên kia Thuật Thành cười rần lên dữ tợn. Gã liên tục mỉa mai: "Giỏi lắm Hạo, tao nói cho mày biết, tụi đàn em của mày đã lên tàu trước, còn ngang nhiên chạy đến các toa tài nguyên phía trước, nếu ở trên có truy cứu cái gì, mày sẵn sàng hứng chịu cho tụi nó không?"
"Toa tàu phía trước?" Nghe vậy, Hắc Vũ Hạo có chút thâm ý nhìn lướt qua Vanda, Vanda bình tĩnh nhún vai, đáp lời:
"Thằng Thamus của băng Rìu Chiến lao lên trước, bọn tôi chỉ đuổi theo, thấy gã ta muốn cướp đồ cho nên bọn tôi mới thay mặt Thành bang chủ xử lý nó mà thôi."
Ah Fei ở một bên nghe vậy cũng không khỏi mở to mắt khen hay, công phu đổi trắng thay đen của đại ca phải nói là thượng thừa.
"Thằng chó chết, miệng lưỡi mày giỏi lắm." Thuật Thành tức giận trợn mắt. Tuy nhiên gã không tiếp tục truy vấn mà trở mặt cười to: "Cho bọn mày đắc ý thêm một thời gian nữa, đợi đến khi ở trên điều tra xuống, bọn mày chết chắc."
"Chúng ta lui!"
Dứt lời, Thuật Thành hung hăng dẫn theo đám người rút khỏi trên tàu, lúc đi ngang qua Vanda, gã thì thầm:
"Đừng để tao có cơ hội bắt được mày, nếu không mày chết không toàn thây đâu thằng ranh."
"Vừa rồi là cơ hội duy nhất mày có thể giết tao, lần sau gặp lại, người chết chính là mày."
Vanda liếc gã, thong dong đáp lời.
Tựa hồ bị Vanda chọc cười, Thuật Thành phá lên cười rồi dắt quân rút đi.
Lúc này trên tàu chỉ còn lại Vanda ba người và băng đảng Bạch Xà do Hắc Vũ Hạo cầm đầu.
Hắc Vũ Hạo trầm tư một chút, ý vị thâm trường nói: "Vanda, ba anh em bọn mày từ xưa đến nay rất ngoan, rất nghe lời, cho nên tao mới cho tụi mày lãnh công việc quét dọn tàu hỏa này. Rất tốt, hôm nay cũng dám phá lệ đi lên toa tài nguyên, thế nào, ở các toa đó có gì?"
Vanda thâm ý nhìn Hắc Vũ Hạo, thằng cha này có vẻ thông minh. Vừa rồi biết rõ băng Rìu Chiến đã kiểm tra sạch người hắn mà không phát hiện được gì, cho nên thay vào đó dò hỏi xem gã có lấy dấu thứ gì ở toa tài nguyên hay không.
Hắc Vũ Hạo vẫn không từ bỏ nghi ngờ khi thấy có người chết, nếu không vì tranh giành tài nguyên thì làm sao có người chết?
Có lẽ Hắc Vũ Hạo định nghe sơ hở trong lời nói của gã mà suy đoán đây mà. Vanda lắc đầu, thành thật đáp:
"Không có gì hết đại ca, có vẻ như bị cướp sạch hết rồi." Gã bổ sung: "Sở dĩ giết thằng Thamus là vì nó cố muốn xâm nhập vào toa tài nguyên, nhưng khi nó mở ra, bên trong đã không còn gì."
"Thế à." Hắc Vũ Hạo gật đầu trầm ngâm, gã mỉm cười phất tay, "Được rồi, rút thôi. Chuyến tàu này bị thảm sát, không cần chúng ta phải dọn dẹp nữa, giữ nguyên hiện trường cho Ngoại thành điều tra."
Nói đến đây, Hắc Vũ Hạo cố tình nặng giọng: "Nếu mà điều tra ra được người nào tranh thủ cháy nhà đi hôi của, chỉ sợ khó mà toàn thây."
Nói xong Hắc Vũ Hạo cầm đầu đi trước, Vanda điềm tĩnh nhìn bóng lưng của gã, đợi đến khi cả băng đi hết, Vanda mới dắt theo hai thằng đệ nối đuôi theo.
Lúc này, ở một gốc sâu xa trên tàu hỏa, có một đôi mắt lạnh lẽo đang theo dõi gắt gao Vanda. Bất chợt, hai bóng đen từ bên trong con tàu lấy tốc độ như sét đánh bay ra, trong nháy mắt hoà nhập vào cái bóng của gã, biến mất không một tiếng động.
Vanda khựng bước lại, quay phắt người nhìn về phía sau, gã nhíu mày thật chặt.
"Chuyện gì vậy đại ca?" Ah Fei khó hiểu.
Vanda không trả lời, gã ngưng trọng nhìn con tàu, sau một hồi không thấy gì bất thường, Vanda mới lắc đầu đáp: "Không có gì, về nhà thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.