Chương trước
Chương sau
Trật Tự Thư trong tay Đặng Khẳng chỉ to bằng quyển trục bình thường, nhưng vừa bay lên trời, lập tức biến lớn lên, chớp mắt đã to bằng một đám mây
Nhìn từ bờ biển lên không trung, Trật Tự Thư là một quyển trục rộng hơn trăm thước, dài ba bốn trăm thước, phía trên thấp thoáng phát ra quang mang nhiều màu, ngay cả hồng nguyệt trong bầu trời sao cũng bị ánh sáng của nó che phủ.
Đặng Khẳng chỉ vào Trật Tự Thư, nói với Bố Lai Ân Đặc trước: "Vĩnh Hằng Thần Vương, mời!"
Bố Lai Ân Đặc mỉm cười ngạo nghễ, lăng không hư bộ, ngẩng đầu bước lên Trật Tự Thư. Nhìn theo bóng lưng của Bố Lai Ân Đặc, Sở Thiên không biết hắn là không biết khiếp sợ, hay thật sự là một tên điên.
Trật Tự Thư này là một trong Thượng Cổ Thất Thần Khí, tuy không rõ công năng, nhưng nhìn uy lực của những thần khí khác thì biết, nó tuyệt đối là một thứ khó nhằn, huống hồ Trật Tự Thư còn được danh xưng là thứ "thay Sáng Thần bảo vệ trật tự tam giới". Bố Lai Ân Đặc không cần nhìn mà đã đi lên, thật sự không sợ có hiểm cảnh!
Mặc Phỉ Đặc là người thứ hai đi lên, tiếp theo đó là Mỹ Nhân Ngư, Lạp Tắc Nhĩ và Trương Bá Luân cũng lên cùng. Cuối cùng chỉ còn lại Sở Thiên, A Tư Nặc, A Mạt Kỳ, Bác Đức vẫn chưa lên theo.
Đặng Khẳng lại chỉ vào Trật Tự Thư, nói: "A Mạt Kỳ miện hạ, mời ngài!" Thấy A Mạt Kỳ không nhúc nhích, Đặng Khẳng cười nói: "miện hạ yên tâm, hiện giờ ngài chỉ có thần lực tầng thứ năm, nhưng dựa vào Thần Chi Tâm, đã có thể xé rách tấm ngăn trên Trật Tự Thư, bình yên đi lên rồi."
"Ta không đi lên, A Mạt Kỳ cũng sẽ không lên!" Sở Thiên cười nói.
Đặng Khẳng sắc mặt khó xử, "miện hạ, không phải ta không để ngươi lên, mà là Trật Tự Thư này có bí pháp của Nguyệt Thần Điện, không phải Chủ Thần mà muốn vào đó, chỉ có thể giống như A Mạt Kỳ miện hạ, có Thần Chi Tâm!"
"Nói như vậy, chỉ cần ta có thể vào được, Đại Địa Phụ Thần ngươi sẽ không ngăn cản chứ?" Sở Thiên nheo mắt lại
Đặng Khẳng gật đầu nói: "Đúng vậy!"
"Vậy được" Sở Thiên gỡ giới chỉ của mình ra, đưa cho Bác Đức, "Bác Đức miện hạ và A Tư Nặc ở đây đợi đi!"
Bác Đức nhận qua giới chỉ, đeo lên ngón tay, cười nói: "Ngươi yên tâm, ta bảo đảm A Tư Nặc không ngủ! Hắn dám ngủ, ta sẽ đốt mông hắn!"
A Tư Nặc chợt rùng mình, đôi mắt lờ đờ sắp ngủ tỉnh táo hơn đôi chút
Đặng Khẳng ngạc nhiên nói: "Bác Đức miện hạ không đi quan chiến sao?"
Bác Đức chống nạnh, gian tà cười nhìn chằm chằm vào Đặng Khẳng, "Ta muốn đi thì đi, muốn không đi thì không đi, ngươi quản được sao?"
Đặng Khẳng nghẹn lời, chỉ nhìn thấy Sở Thiên mỉm cười, rồi bay lên Trật Tự Thư.
Vòng sáng trắng bên ngoài Trật Tự Thư khẽ rung rinh, cơ hồ muốn chặn Sở Thiên lại, nhưng Sở Thiên nghiến răng, cố gắng xông vào
Đặng Khẳng cả kinh, nhưng lập tức đã hiểu ra, thì ra Hỏa Chi Hồn mà Trương Bá Luân đã mất đi, lại được Sở Thiên dùng nó cho mình! Nhưng nguyên tố bản mệnh của Sở Thiên phải là thời không mới đúng, hắn làm thế nào để dung hợp với Hỏa Chi Hồn? Hơn nữa lúc này miễn cưỡng đạt đến cảnh giới của Chủ Thần?
Đáng tiếc rằng Đặng Khẳng không biết, máu thịt của Sở đại thiếu gia là thứ gì! Đó là thứ máu ba màu được gọi tên là "Dầu vạn kim thần tộc" "không gì không thể dung hợp"!
Chỉ một Hỏa Chi Hồn nhỏ nhoi thì đáng là gì? Để Sở Thiên điên lên, ngoài Linh Hồn Tổ Hồn trong Sáng Thần Lục Hồn ra, hắn có thứ gì mà không thể dung hợp?
Có điều hiện tại Sở Thiên cũng mới chỉ là dung hợp mà thôi, miễn cưỡng mượn nó để vào Trật Tự Thư. Còn nói vận dụng thật sự được thì còn kém quá xa, dù gì việc lý giải hỏa nguyên tố của Sở Thiên chỉ mới dừng ở trình độ biết dùng lửa khử độc cho dao phẫu thuật mà thôi
Còn Bác Đức trước nay luôn có ý nghĩa cổ quái, hiện tại có thể nghe lời Sở Thiên như vậy, một mặt là do lời khuyên của A Mạt Kỳ, mặt khác Sở Thiên đã bảo đảm, sau trận quyết chiến, hắn sẽ đem Hỏa Chi Hồn mà không có giá trị sử dụng với hắn tặng cho Bác Đức, xem như sính lễ mà A Mạt Kỳ tặng nàng!
Đặng Khẳng khẽ lắc đầu, thần sắc có chút cổ quái, sau đó cũng bước vào Trật Tự Thư.
Sở Thiên bước lên Trật Tự Thư, chỉ cảm thấy trước mặt sáng trưng, thì ra Trật Tự Thư không phải có bộ dạng bình đài bằng phẳng như trong tưởng tượng của hắn. Mà là khá tương đồng với trường thi đấu của Khải Tát.
Một bục đai thủy tinh hinh tròn đường kính mấy trămg thước, bốn bề dựng vòng một vân trụ màu vàng. Còn chính giữa trung ương đài thủy tinh, đã bày một bàn rượu thịt!
Đặng Khẳng đến bên bàn rượu, cười nói: "Chư vị xin mời ngồi!"
Mỹ Nhân Ngư thoáng cau mày, "Mọi người đều là thần tộc, ăn uống xin miễn cho, trực tiếp khai chiến đi!"
Đặng Khẳng cười ha hả. "Chiến đấu là chuyện chắc chắn rồi, có điều trước lúc đó, vẫn phải mời chư vị ngồi xuóng mà nghe ta nói một chút về phương thức chiến đấu đêm nay sẽ như thế nào!"
"Đặng Khẳng, từ lúc nào mà ngươi có nhiều quy tắc như vậy!" Bố Lai Ân Đặc mỉm cười nói: "Bỏ đi, sáu người các ngươi cùng lên đi, ta chấp nhận!"
"Bố Lai Ân Đặc miện hạ, ngài vẫn nên ngồi xuống nghe Đặng Khẳng miện hạ nói đi, mọi người đều đã đến rồi, hà tất vội vã trong lúc này!" Sở Thiên lớn tiếng nói rồi tùy tiện ngồi vào bàn rượu, hơn nữa còn ngồi trên vị trí người chủ nên ngồi theo lễ nghi quý tộc đại lục.
Đám người Sở Thiên dĩ nhiên không có dị nghị. Bố Lai Ân Đặc không để ý việc này, chỉ có Lạp Tắc Nhĩ không vui trừng trừng nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên nheo mắt lại, khóe mắt tinh quang vụt hiện, trừng mắt nhìn lại Lạp Tắc Nhĩ! Cái trừng mắt này khiến Đặng Khẳng lòng thầm sửng sốt, thầm nghĩ, Phất Lạp Địch Nặc mạnh lên như vậy từ lúc nào?
Lần thứ hai thị ý mọi người ngồi xuống, Đặng Khẳng nói: "Hôm nay mọi người tề tựu ở Trật Tự Thư, chỉ vì muốn bàn luận thần lực! Hoặc nói là, để chiến đấu thử xem giữa Thần Chi Tâm và Thần Chi hồn bên nào mạnh bên nào yếu!"
Sở Thiên sửng sốt, hôm nay không phải để đối phó Bố Lai Ân Đặc sao? Sao vào miệng của Đặng Khẳng, lại biến thành sự tranh đấu giữa Thần Chi Tâm và Thần Chi Hồn.
Nhìn lướt qua mọi người trên bàn rượu, nếu như phân chia theo cách tâm, hồn, Đặng Khẳng, Trương Bá Luân, Lạp Tắc Nhĩ, Bào uy Nhĩ và cả Sở Thiên, năm người này là cùng một nhóm, còn Bố Lai Ân Đặc, Mặc Phỉ Đặc, và A Mạt Kỳ, ba người này sẽ vào một nhóm
Đặng Khẳng lại nói, "Nhưng giữa Thần Chi Tâm và Thần Chi hồn, mọi người cũng muốn phân ra ai mạnh ai yếu chứ?" Mỉm cười, Đặng Khẳng lại nói tiếp: "bảy người chúng ta vừa vặn là số lẻ, phân từng đôi để chiến đấu thì không đủ chia, còn Bố Lai Ân Đặc miện hạ lại độc bộ tam giới! Vì vậy ta muốn mời Bố Lai Ân Đặc miện hạ đưa ra một ấn chứng!"
"Ấn chứng thế nào?" Bố Lai Ân Đặc hỏi.
"Sáu người chúng ta lần lượt đấu chiêu số với Bố Lai Ân Đặc miện hạ, miện hạ lấy thực lực không đổi để ứng chiến, như vậy xem tốc độ bị bại, sẽ biết ai mạnh ai yếu."
Nữ thần tại thượng, Sở Thiên chợt hiểu ra, Đặng Khẳng đang muốn dùng xa luân chiến, sau đó sẽ quần ẩu, tiêu hao lớn nhất chiến lực của Bố Lai Ân Đặc, có điều nếu đánh như vậy tiếp, bắt buộc phải hạn chế sức mạnh của Bố Lai Ân Đặc, bảo đảm khi luân lưu khiêu chiến không có ai chết trong tay của Bố Lai Ân Đặc.
Quả nhiên, Đặng Khẳng nói ra lời mà Sở Thiên đã đoán được, "vì để công bằng, Bố Lai Ân Đặc miện hạ sẽ khóa thần lực ở mức độ cao hơn ta một bậc, thế nào?" Cao hơn Đặng Khẳng một bậc, đó chính là thực lực mọi người có thể giữ mạng dưới tay hắn.
"Thú vị đấy, như vậy, trong một đêm ta đánh bảy trận, đúng là chuyện vui, vạn năm khó cầu!" Sáu đối thủ, Bố Lai Ân Đặc lại nói đánh bảy trận. Xem ra hắn đã ý thức được, mọi người muốn dùng xa luân chiến và quần ẩu để đối phó hắn.
"Vậy được, bắt đầu đi, ta sẽ là người đầu tiên!" Lạp Tắc Nhĩ đá đổ bàn rượu, chiến chùy khổng lồ và Phong trượng cùng lúc xuất hiện trong tay hắn
Những người khác dồn dập thối lui, đến trước cột trụ bên cạnh đài thủy tinh, cho hai người có đủ không gian để chiến đấu/
Lạp Tắc Nhĩ ắt bại, điều này không cần nói nhiều. Chỉ có điều Sở Thiên đến bên cạnh cột trụ, cũng không quan tâm trận chiến, mà quan sát xung quanh.
Do vòng sáng trên Trật Tự Thư là màu trắng, tính trong suốt rất mạnh, Sở Thiên trong vòng sáng thậm chí có thể nhìn thấy Bác Đức trên bờ biển, thậm chí còn cả A Tư Nặc đang mơ mơ màng màng.
Bác Đức cũng nhìn thấy Sở Thiên, vẫy tay thị ý với hắn.
Sở Thiên mỉm cười, đưa hai tay trước ngực, tay phải vỗ vào ngón tay trái.
Bác Đức hội ý, giơ giới chỉ của Sở Thiên lên, bên trong còn có La Tân đang đóng băng.
Sở Thiên mỉm cười, Bác Đức tuy hơi giống "bà tám" một chút, nhưng dù gì cũng đã điều khiển gia tộc Phượng Hoàng nhiều năm, thời khắc then chốt, năng lực quyết đoán của nàng ta thậm chí còn trên cả Sắt Lâm Na. Chuyện bên ngoài giao cho nàng ta, đủ để Sở Thiên yên tâm.
"Hả?" Mỹ Nhân Ngư đột nhiên kinh ngạc kêu lên, kéo tay áo Sở Thiên đang quay lưng với giác đấu trường, thấp giọng nói: "Ngươi nhìn Lạp Tắc Nhĩ xem!"
Sở Thiên xoay người lại, ngưng thần nhìn trong chốc lát, cho dù không có ký ức của Long Thần hắn cũng có thể nhìn ra. Khi Lạp Tắc Nhĩ vừa mới bắt đầu vẫn là một chùy một trượng, chiến đấu có bài có bản. Nhưng chẳng bao lâu, hắn chiến đấu lại có phong thái tác chiến của Sở đại thiếu gia, đều kéo dài khoảng cách, vận dụng đủ thần lực, chơi trò luồn lách giữ mạng. Nói một cách hay ho, đó là đánh du kích!
Tuy rằng Lạp Tắc Nhĩ không giao phong chính diện, nhưng trên trường đấu trông ra vô cùng phong quang, một đạo điện quang kèm theo phong nhận ngập trời bắn phá, chốc chốc lại bổ lên đầu Bố Lai Ân Đặc, đợi sau khi Bố Lai Ân Đặc xuất kiếm, lập tức lui về sau, chờ đợi lần lôi kích tiếp theo.
"Lạp Tắc Nhĩ, gan ngươi nhỏ quá rồi!" Bố Lai Ân Đặc cười lạnh, "Nhưng chỉ dựa vào tốc độ, ngươi có thể tránh khỏi Vĩnh hằng Kiếm của ta sao?"
Khi lôi điện tấn công lần nữa, Bố Lai Ân Đặc nhanh chóng xuất kiếm, đâm đến bên cạnh lôi điện, sau đó trường kiếm cuộn lại, cuốn cả đạo điện quang lên Vĩnh Hằng Chi kiếm.
"Thần vương, ta thua rồi!" Chính lúc Bố Lai Ân Đặc chuẩn bị đánh vỡ điện quang, Lạp Tắc Nhĩ lớn tiếng nhận thua
"Hừ!" Bố Lai Ân Đặc sau khi thu kiếm lui một bước, mặc cho Lạp Tắc Nhĩ rời đi.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này đã qua không ít thời gian. Chỉ còn ba tiếng nữa là đến nửa đêm.
Trương Bá Luân là người thứ hai đi lên, hắn đã mất Hỏa Chi Hồn, vẻ mặt bệnh tật, nhưng cách chiến đấu không khác với Lạp Tắc Nhĩ vừa rồi, đều là đánh du kích.
Chuyện còn lại không cần nói nhiều, Trương Bá Luân sau khi bại trận, Mặc Phỉ Đặc, A Mạt Kỳ, Mỹ Nhân Ngư, không người nào thắng được Bố Lai Ân Đặc, nhưng kết quả có thể hiểu được, Sở Thiên không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Người cuối cùng là Đại Địa Phụ Thần Đặng Khẳng, chỉ thấy hắn cầm ngược Thần Giới Cự Kiếm, bước đến trước mặt Bố Lai Ân Đặc, cười nói: "Thần uy của miện hạ, trận chiến đầu với Lạp Tắc Nhĩ, dùng Vĩnh Hằng Chi Kiếm dán chặt nguyên tố bản mệnh của hắn…Trận thứ hai với Trương Bá Luân, dùng…"
Đặng Khẳng lải nhải mãi không ngừng, lại đánh giá một lượt từng trận trong sáu trận đấu trước.
Sở Thiên nheo mắt lại, lòng thầm nghi hoặc, lờ mờ ý thức được, Đặng Khẳng dường như đang muốn kéo dài thời gian? Vậy hắn định kéo thời gian đến lúc nào? Bố Lai Ân Đặc sớm muộn gì cũng chiến đấu. Text được lấy tại Truyện FULL
Trăng lên giữa trời, Đặng Khẳng lôi thôi nói mới được một nửa, từ đây đến lúc nửa đêm không còn bao lâu nữa.
Bố Lai Ân Đặc có chút nóng nảy, giơ ngang trường kiếm, quát: "Câm miệng ngươi lại, lấy kiếm ra mà nói chuyện!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.