Chương trước
Chương sau
Không khí có chút gượng gạo, Sở Thiên và Mỹ Nhân Ngư đứng bên cạnh nhau, tiểu Sở Viêm kêu cả cha cả mẹ, thể hiện rõ ràng như là một gia đình hạnh phúc có ba người, nhưng Trương Bá Luân lúc này lại đến tỏ tình, nếu như là những hoa hoa công tử mặt mỏng một chút, đã xấu hổ không chịu nổi rồi, nhưng Trương Bá Luân thì không.
Nam thần phải như Trương Bá Luân, câu nói này không phải nói chơi
Khẽ ho một tiếng, Trương Bá Luân từ trong giới chỉ tùy thân lấy ra một bó hoa Hải La, khom lưng đưa tới trước mặt của Mỹ Nhân Ngư, "Hải Vương bệ hạ, cũng chỉ có hoa Hải La này mới có thể tô điểm thêm cho dung mạo tuyệt mỹ của nàng!"
"Thối!" Sở Thiên còn chưa lên tiếng, Sở Viêm đã há miệng mắng lớn, "Mẹ không thích hoa, mặt trắng, cút!"
"Hà hà! Chú nhóc này thật đáng yêu!" Trương Bá Luân cười nhàn nhạt, không để ý đến lời nhục mạ của Sở Viêm, lại đưa hoa Hải La đến gần thêm một chút nữa
Bốp!
Mỹ Nhân Ngư cau mày đánh rơi bó hoa trong tay Trương Bá Luân, lạnh lùng nói: "Mạt Khắc Nhĩ đã nói rồi, ta không thích những thứ này!"
"Nếu như Hải Vương không thích, vậy thì cứ để nó theo gió bay đi!" Trương Bá Luân giơ tay ném đi, để bó hoa Hải La tung bay khắp trời, thoáng chốc, trên đầu mọi người liền xuất hiện một trận mưa hoa
Trương Bá Luân ngẩng mặt nhìn những đóa hoa đang rơi lả tả, cảm thán nói: "Vùng sương trắng Tây Hải được tôn là nơi phong cảnh hàng đầu trong mười cảnh đẹp của đại lục, trước ngày hôm nay ta còn cảm thấy đáng tiếc vì không thể cùng Hải Vương thưởng ngắm cảnh đẹp, nhưng sau lúc này, đời ta không còn gì tiếc nuối, hoa rơi hợp cùng mỹ nhân, Hải La Hải Vương kiều diễm, đây mới là phong cảnh đẹp nhất đại lục!"
Tên khốn kiếp miệng lưỡi trơn tuột! Sở Thiên trong lòng thầm mắng, nhưng lại vô cùng đắc ý, không vì cái gì khác, bởi vì người Bào Uy Nhĩ ghét nhất chính là những nam nhân miệng đầy lời đường mật.
Quả nhiên, Mỹ Nhân Ngư nhíu chặt mày, lạnh lùng nói: "Hỏa Phụ nếu như đã tạ lỗi xong rồi xin hãy về cho, bổn vương đang còn rất nhiều chuyện ở vương cung Biển Cấm, không tiễn xa!"
Trương Bá Luân nhướng mày lên, mỉm cười nói: "Thần Hoàng Tư Đặc Ân là người nhỏ nhất trong Sáng Thế Cửu Thần, nhưng tố chất lại cao nhất. Phán Quyết Thần Đao của hắn độc bộ tam giới, thật sự rất lợi hại! Đáng tiếc hắn đã đi tìm Sáng Thần Chi Tâm rồi…. Ài, tam giới không còn cường giả, thật là chuyện đáng tiếc a!"
La Đức Mạn chợt đánh mắt ra hiệu cho Sở Thiên, thị ý hắn nhanh chóng xen lời vào chủ đề nói chuyện, lão rùa già quá hiểu Mỹ Nhân Ngư, nếu như Trương Bá Luân há miệng nói ra đều là những lời phong hoa tuyết nguyệt, Mỹ Nhân Ngư nhất định sẽ đuổi hắn ra khỏi Biển Cấm, nhưng Trương Bá Luân lại cứ nhắc đến sức mạnh và Tư Đặc Ân, hai chuyện này, đều là những tử huyệt của Mỹ Nhân Ngư.
"ngươi biết nơi hạ lạc của Tư Đặc Ân?" Mỹ Nhân Ngư hỏi một câu không nằm ngoài dự kiến.
"Hải Vương công vụ bề bộn, nhất định đã quên rồi. Ta là người đi theo Sáng Thần, chuyện của tam giới, có gì giấu được nổi Sáng Thần không? Những thứ Sáng Thần biết, dĩ nhiên ta cũng sẽ biết!"
"Tư Đặc Ân lúc nào sẽ trở về?" Mỹ Nhân Ngư vôi hỏi.
Trương Bá Luân khẽ lắc đầu, chỉ vào mặt nước phía dưới, "Ta đã ở trước cửa nhà của bệ hạ rồi, lẽ nào bệ hạ không mời ta vào để ngồi một lát sao?"
Dứt lời, Trương Bá Luân đã cướp lời trước khi đám người La Đức Mạn lên tiếng: "Nghe nói Hải Vương đã kế thừa Thủy Chi Hồn. Thật trùng hợp, ta vừa vặn cũng có một Hỏa Chi Hồn, không biết Hải Vương bệ hạ có hứng thú luận bàn về Sáng Thế Thần Hồn không?"
Mỹ Nhân Ngư vung tay, mở nước biển vốn đã tách ra lớn hơn nữa, "mời!"
Trương Bá Luân gật đầu thị ý với Sở Thiên, rồi ngẩng cao đầu bước vào Biển Cấm.
Nữ thần tại thượng! Sở Thiên bĩu môi, đi theo phía sau, Sở Viêm trong lòng nhỏ tiếng lẩm bẩm: "Cha cố lên, hiệp thứ nhất cha thua rồi, hiệp thứ hai phải xoay chuyển lại!"
La Đức Mạn cố ý đi đằng sau, đến bên cạnh Sở Thiên, thấp giọng nói: "Cô gia yên tâm, lão đầu tử ra sức ủng hộ ngươi! Con mẹ nó! Thí Thần Thất Hải Thú chúng ta tất cả đều đứng về phía ngươi!" Nói rồi, La Đức Mạn đặt tay lên trước mặt Sở Thiên, "Có gì gây bất lợi cho Trương Bá Luân không? Giao cho ta, ta bảo đảm nếu bệ hạ nhìn thấy! Ngươi đừng tự mình đưa cho bệ hạ, nếu không lại tỏ ra ích kỷ"
"Có!" Sở Thiên vội lấy ra ảnh tượng Trương Bá Luân và acln đưa cho La Đức Mạn, sau đó nói: "Lần này phân thân của acln không theo đến, nếu không thì dễ làm rồi."
La Đức Mạn nhìn lướt qua ảnh tượng, cười hăng hắc, "Ngươi cứ đợi xem câu chuyện hài của Trương Bá Luân đi."
Đến Biển Cấm vương cung, nơi tiếp kiến Trương Bá Luân vẫn là tháp nhọn bên trái, Mỹ Nhân Ngư ngồi trên vương tọa, thị ý Trương Bá Luân ngồi xuống, sau đó hỏi: "Hỏa Phụ có thể nói cho bổn vương biết nơi hạ lạc của Tư Đặc Ân không?"
"Đương nhiên có thể, nếu Hải Vương đã hỏi, Trương Bá Luân nào dám không trả lời?" Trương Bá Luân lại không ngồi luôn, mà đứng chắp tay nói: "Chuyện phải nói từ không gian toại đạo của Sáng Thần Chi Tâm, con đường đó, còn gọi là thời không luân hồi, là để cho những người tìm kiếm xuyên qua trong một không gian riêng!"
"Nói cách khác, Tư Đặc Ân rất có khả năng xuất hiện trong thời không này?" Mỹ Nhân Ngư nhíu mày hỏi
"Đúng vậy!"
"Hừ! Nghe nói con đường Sáng Thần Chi Tâm nguy hiểm trùng trùng, sao chỉ có thể đơn giản như xuyên qua một thời không nhỏ nhoi được?" La Đức Mạn kỳ quái chất vấn: "Trương Bá Luân miện hạ nhất định đang khi dễ chúng ta không hiểu về Sáng Thần Chi Tâm, nên cố ý nói bừa rồi!"
"Lẽ nào xuyên qua thời không không nguy hiểm sao?" Trương Bá Luân hỏi vặn lại: "Thử hỏi một chút, nếu như Hải Vương bệ hạ đi tìm kiếm Sáng Thần Chi Tâm, nhưng lại xuất hiện đúng lúc trước khi Vưu Nhân bệ hạ chiến tử, bệ hạ sẽ làm thế nào?"
"Ta nghĩ bệ hạ chắc chắn sẽ liều mạng để ngăn chặn Vưu Nhân bệ hại đi Phán Quyết Sơn chứ?"
Mỹ Nhân Ngư im lặng gật đầu, xem như đã thừa nhận
"Nhưng nếu như khi nàng sắp cứu được Vưu Nhân bệ hạ, thời không toại đạo khởi động, buộc nàng tiếp tục đi đến thời không khác, bệ hạ sẽ lựa chọn lại thế nào? Lập tức xuyên qua để đi tìm Sáng Thần Chi Tâm, hay là tiếp tục cứu Vưu Nhân bệ hạ?"
Mỹ Nhân Ngư kiên định nói: "Đương nhiên là cứu phụ hoàng!"
"Nhưng thời không toại đạo không đợi người, nếu như nàng muốn tiếp tục cứu Vưu Nhân bệ hạ, sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội có được Sáng Thần Chi Tâm! Có được thần lực tầng thứ chín, hay là đi cứu người thân, bệ hạ sẽ lựa chọn thế nào?"
Sắc mặt của Mỹ Nhân Ngư không chút thay đổi, "cứu phụ hoàng!"
"Được! Hải Vương bệ hạ đúng là người con chí hiếu!" Trương Bá Luân tiếp tục nói: "Nhưng Sáng Thần thích lập ra quy tắc, thời gian toại đạo cũng có quy tắc, một khi bước chân lên con đường tìm kiếm Sáng Thần Chi Tâm, thì không có đường quay về, nếu như để lỡ bất cứ cơ hội nào khi thời không toại đạo khởi động, bệ hạ không những mất đi cơ hội có được thần lực tầng thứ chín, hơn nữa….còn sẽ bị pháp tắc thời không của toại đạo xé thành muôn mảnh!"
Cười ha hả, Trương Bá Luân tổng kết lại: "Lấy mạng của mình để đổi lấy mạng của người thân, hay là để mặc cho người thân mình thảm tử, còn mình tiếp tục theo đuổi Sáng Thần Chi Tâm, bệ hạ sẽ quyết định lựa chọn thế nào?"
"Cứu phụ hoàng!" Đáp án của Mỹ Nhân Ngư vẫn không thay đôi
"Bệ hạ thật khiến ta kính phục" Truyện được copy tại Truyện FULL
La Đức Mạn mỉa mai nói: "Đâu có chuyện trùng hợp như vậy? Khi bệ hạ đi cứu Vưu Nhân tiên hoàng thời không toại đạo sẽ mở ra sao? Ngươi vẫn đang nói dối!"
"Đúng là trùng hợp như vậy đấy!" Trương Bá Luân chính sắc nói: "Ta đã gặp qua Tử Thần trong thời không toại đạo, nhưng ngươi biết không? Lần ta gặp Tử Thần, nàng ta vừa đúng lúc trở về khi mình biến thành quái vật, lúc đó chỉ cần Tử Thần vươn tay ra, nàng ta sẽ không bị biến thành quái vật, cũng sẽ không bị mãi mãi phải mặc khôi giáp không dám nhìn người khác! Nhưng đúng lúc nàng ta vươn tay ra, thời không toại đạo đã mở…."
"Biết Phong Chi Phụ đã chết thế nào không? Hắn cũng đi tìm Sáng Thần Chi Tâm, nhưng trong thời không toại đạo hắn đã đến tương lại, nhìn thấy người vợ của mình bị chết thảm, thế là hắn lựa chọn ở lại cứu vợ, kết quả bị tan thành muôn mảnh"
Người nào đi vào thời không toại đạo, đều sẽ có được những cơ hội để thay đổi số phận của mình khi họ đau khổ nhất, nhưng cùng lúc đó thời không toại đạo cũng sẽ mở ra, đây mới là chỗ hung hiểm nhất trên con đường tìm kiếm Sáng Thần Chi Tâm."
Sở Thiên chợt có chút hiểu ra, tại sao Nguyệt Thần lại không đi gặp Cách Lý Phân và La Tân. Bởi vì trước khi gặp họ, thời không toại đạo chắc chắn sẽ mở ra, đến lúc đó Nguyệt Thần gặp chồng con, vẫn có thể dứt lòng bỏ đi hay sao? Không thể lựa chọn thì sẽ không muốn đối mặt với lựa chọn, vì vậy Nguyệt Thần không muốn gặp Cách Lý Phân!
Trương Bá Luân cười nói: "Theo như ta biết, Tư Đặc Ân rất nhanh sẽ xuyên thời không đến thời đại này, nhưng thời gian cụ thể hắn quay về, chỉ có ta biết!"
Tư Đặc Ân xuyên thời không đến thời đại này? Sở Thiên nheo mắt lại, trong lòng lạnh toát, một là vì Trương Bá Luân đã cho Mỹ Nhân Ngư một lý do để không thể nào cự tuyệt liên thủ với hắn, hai là Sở Thiên sắp có phiền phức lớn rồi.
Thoáng chốc, Sở Thiên suy nghĩ làm thế nào đối phó với Tư Đặc Ân, quên mất nói chuyện. La Đức Mạn nhíu mày, tiếp tục ngắt lời: "Trương Bá Luân miện hạ, sao ngươi biết thời gian Tư Đặc Ân xuyên thời không? Lẽ nào sự hiểu biết của ngươi về pháp tắc thời không, còn rõ hơn cả Long Thần sao?"
"Đây chính là bí mật của Sáng Thế Cửu Thần chúng ta! Thật ra Hải Vương nếu như hoàn toàn nắm bắt được Thủy Chi Hồn, cũng sẽ biết được!"
"Thủy Chi Hồn còn có bí mật ư?" Mỹ Nhân Ngư sờ trán cảm nhận tinh hạch trong đầu mình
"Đương nhiên là có bí mật rồi, có điều Sáng Thần Thần Hồn Cách không cái nào giống cái nào, phải dựa vào sự lĩnh ngộ của bản thân bệ hạ" Trương Bá Luân cười nói "Có điều ta lại có thể giúp bệ hạ một chút việc nhỏ dù gì ta cũng có Hỏa Chi Hồn, nếu như bệ hạ có hứng thú, chúng ta bàn luận một chút được không?"
Không thể để Trương Bá Luân tiếp tục nói! Sở Thiên đứng phắt dậy, nhanh chóng hiện ra một nụ cười, cố tình mở to mắt, mỉm cười nói: "biểu tỷ, tinh hạch của ngươi mới hồi phục chưa lâu, trước đại chiến, để ta kiểm tra lại cho ngươi lần cuối cùng đi, nếu không lại gây ra đau đầu thì không hay đâu."
Mỹ Nhân Ngư mỉm cười với Sở Thiên, "Cũng được, ngươi đi theo ta!"
Trương Bá Luân cười nói: "không biết ta có được vinh hạnh thưởng thức thuật thượng cổ Tế Tự không?"
Sở Thiên đưa con trai cho La Đức Mạn, cười nói: "Trương Bá Luân miện hạ muốn thấy thuật thượng cổ Tế Tự của ta, đương nhiên ta hoan nghênh, có điều tinh hạch thần lực của biểu tỷ ta là bí mật lớn nhất của Biển Cấm, không tiện để người ngoài nhìn thấy"
Mỹ Nhân Ngư đã bước tới cửa, "Trương Bá Luân miện hạ cứ ở đây nghỉ ngơi đi, Thủy Chi Hồn không có gì đáng bảo mật cả, có điều thuật thượng cổ Tế Tự của biểu đệ ta là bí pháp của Long Tộc, không tiện để người ngoài nhìn thấy!"
"ha ha, vậy thì ta ở đây chờ vậy!" Trương Bá Luân không còn dây dưa, mà cười tiễn hai người đi ra
La Đức Mạn ôm lấy đứa trẻ đi theo ra, sau khi ra cửa, hắn chọc tiểu Sở Viêm trong lòng
"Mẹ à!" Tiểu Sở Viêm ngầm hiểu, đung đưa ma pháp ảnh tượng trong tay, "Người huynh đệ Khách Thu Sa của con chụp được, cho mẹ xem này!" Mỹ Nhân Ngư lấy ảnh tượng, chỉ quét mắt qua đã căm ghét nói: "Vô sỉ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.