Chương trước
Chương sau
Sở Thiên giải quyết xong rắc rối của Tinh Linh Quốc thì chán nản quay về nhà An Na.
Suốt dọc đường hò hét, dọc đường thở dải, các nữ Tinh Linh dọc đường Sở Thiên đi hoàn toàn bị chấn động! Hò hét là vì Tiểu Hùng Miêu quá đáng yêu, còn thở dài là vì đi bên cạnh A Mạt Kỳ là một mỹ nhân ngư có vẻ đẹp hơn hết tất thảy các Tinh Linh!
"Đáng yêu quá đi! Ông chủ, đây là ma thú biến dị đó sao?" An Na vừa nhìn thấy Tiểu Hùng Miêu là không rời mắt đi được nữa, đưa tay ra bế.
"Ta cảnh cáo, đừng có thơm ta!" Tiểu Hùng Miêu cố sức hét lên, nhưng đôi môi hồng của An Na đã đặt lên trán cậu nhóc rồi. Tiếp đó là tổ mẫu, mẫu thân, thất đại cô, bát đại dì, đến mấy chục nữ Tinh Linh ra thơm Tiểu Hùng Miêu!
"Đáng yêu…" Tiểu Hùng Miêu rên rỉ, "… không phải lỗi của ta…"
"Ông chủ, vị đây là?" An Na nhìn mỹ nhân ngư.
"Đây là một người bạn của A Mạt Kỳ!" Sở Thiên nói đại, rồi bế Tiểu Hùng Miêu lên, "Sau này nó là ma thú của ta lên Khách Thu Sa!"
"Khách Thu Sa? Lão đại, đệ từ khi nào lại có cái tên kém cỏi thế?" Tiểu Hùng Miêu trề môi, đập đập cái hàm béo núc, "Không được! Cái tên này mà truyền ra ngoài thì đệ còn làm ăn được gì nữa?!"
Bỗng Tiểu Hùng Miêu im bặt, vì nó nhìn thấy ánh mắt lạnh ngắt của A Mạt Kỳ.
"Xin chào các đại ca đại tỷ!" Tiểu Hùng Miêu ủ ê cúi người vòng tay, "Sau này khi không có mặt lão đại, mọi người gọi đệ là Ni Cổ Lạp Tư được không? Hoặc là Nam Hải Nhất Phiến Lục cũng được!"
Đáng tiếc là chẳng ai để ý Tiểu Hùng Miêu.
"Phất Lạp Địch Nặc, sắp xếp chỗ cho ta!" khi chỉ thị cho Sở Thiên, mỹ nhân ngư làm như chuyện đương nhiên phải thế, xem ra mỹ nhân ngư đúng là nhân vật luôn cao cao tại thượng rồi.
"Ở đây quá bình thường, ngươi ở trên thuyền của ta đi!" Sở Thiên nheo mắt cười, mỹ nhân ngư này xuất hiện quá trùng hợp, hắn không tin đây chỉ là sự hiểu lầm.
"Vậy được, tạm thời ta ở trên thuyền!" mỹ nhân ngư chậm rãi rời đi, để lại Sở Thiên đằng sau nhìn theo, đang tính toán điều gì đó.
……
Ở lại hàn thuyên với Tinh Linh Vương mấy ngày, Sở Thiên bước vào hành trình đến Giáo Đình Thánh Sơn Đỗ Lỗ Nam Hy!
Thực ra Giáo Đình cách đây không xa, chỉ cách Tinh Linh Quốc một eo biển Thánh Điệp Qua. Nhưng eo biển này khiến Sở Thiên vất vả vô cùng.
Bên ngoài, biết tin Sở Thiên muốn đến triều bái nữ thần Sinh Mệnh, Giáo Đình sắp xếp cả một đội ngũ chào đón ở hai bên bờ. Có thể nói là cứ đi được vài hải lý là Sở Thiên lại phải hàn thuyên với người tiếp đón một lần. Trên thuyền, mỹ nhân ngư vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo kia không gây phiền phức gì cho Sở Thiên nhưng Tiểu Hùng Miêu có biệt hiệu Khách Thu Sa kia thì đúng là kẻ gây rối trời sinh.
Một chiếc thuyền mới tinh, khi đến được Thánh Sơn đã biến thành chiếc thuyền hoa thủng lỗ chỗ.
Dù có nhiều rắc rối thế nhưng Sở Thiên vẫn đến được Thánh Sơn rồi.
Nhìn lướt qua ngọn núi được Chúng Thần ban phúc trong truyền thuyết, Sở Thiên nhếch môi, "Chỉ là một ngọn núi bình thường thôi mà!"
Hít hít!!
Tiểu Hùng Miêu hít mạnh mấy hơi, trề môi: "Lão đại nói rồi đấy, phải cho ta trúc để ăn!"
"Yên tâm, không thiếu của ngươi đâu!" Sở Thiên đưa Tiểu Hùng Miêu cho An Na, giang hai tay ra, cười hà hà đón người đang tiến lại đón mình, "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Ha ha ha, Lan Đức đại giáo chủ sao phải đích thân ra đón ta thế này? Luận về chức vụ trong Quang Minh Thần Điện, ngài còn cao hơn ta một cấp mà!"
"Điện hạ đâu chỉ là Hồng Y đại giáo chủ?!" Lan Đức cười hòa ái, khiến người khác không thể nhìn ra là hắn chỉ hận không ăn tươi nuốt sống được Sở Thiên, "Điện hạ đích thân thống lĩnh đại quân, trong một tháng đạp bằng Thiên Hải Quốc. Công tích này đến các danh tướng trong lịch sử đại lục cũng không so sánh được!"
"Đại giáo chủ quá lời rồi!"
"Khà khà, chúng ta đừng đứng đây nói nữa! Mời điện hạ! Giáo hoàng bệ hạ đang bày tiệc ở Thần Điện chính đợi ngài!"
Cả Thánh Sơn tọa lạc trên một hòn đảo, trời xanh mây trắng nắng vàng, cảnh sắc mê đắm lòng người! Dọc đường lên núi, Sở Thiên nhìn vô số Thần Điện trên đỉnh núi, thầm giật mình.
Gần như trong mỗi Thần Điện đều có một sức mạnh không dưới cấp chín trấn giữ. Trong những Thần Điện khá hùng vĩ, Sở Thiên còn phát hiện thấy có mười hai luồng Thần Lực!
Thực lực của Giáo Đình không tồi chút nào! Sở Thiên cười nhạt, rồi tiến vào Thần Điện nơi Giáo Hoàng đang đợi.
"Hừ!" sau lưng Sở Thiên, A Mạt Kỳ hừ một tiếng lạnh lùng, hắn cảm nhận được từ khi Sở Thiên vào Thần Điện có mấy luồng sát khí vây lấy mình.
"Bái kiến Giáo Hoàng bệ hạ!" đối mặt với chỗ dựa tinh thần của cả trăm triệu tín đồ đại lục, Sở Thiên cung tay coi như đã hành lễ, rồi ngẩng đầu quan sát Giáo Hoàng!
Một lão đầu tử mặc thần bào, nhưng trên người lại ẩn giấu Thần Lực tầng thứ hai sơ cấp! Đây chính là đánh giá của Sở Thiên với Giáo Hoàng!
"Điện hạ, sao con ma thú biến dị này lại đi cùng ngài vậy?" sau khi hành lễ với Sở Thiên, Giáo Hoàng chau mày nhìn Tiểu Hùng Miêu, "Tiểu tử, lần trước ngươi lẻn vào Thánh Sơn trộm đồ, còn làm nổ cả tẩm cung của bổn hoàng, lần này còn dám tới?" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
"Lão già, ta trộm là của ngươi là việc nên làm, ngươi nổ đáng đời! Lắm lời gì chứ?" Tiểu Hùng Miêu bám chặt lấy chân Sở Thiên, "Nhìn thấy chưa? Đây là lão đại, từ giờ sẽ che chở cho ta!"
Khốn kiếp, nhóc con này biết gây họa thật đấy! Sở Thiên thầm chửi, rồi cười cười với Giáo Hoàng, "Bệ hạ…"
"Khà khà, không sao, nếu nó đã là ma sủng của điện hạ rồi thì chuyện trước đây bỏ qua đi!" Giáo Hoàng cười khoan hồng, đưa tay ra hiệu, "Mời điện hạ!"
Sở Thiên nheo mắt cười, thầm chửi, lão già này muốn hãm hại lão tử!
Để chào đón Sở Thiên, những nhân vật có máu mặt đều đã ngồi đầy đủ cả ở hai bên Thần Điện, cả một màu trắng của áo bào bên trái rõ ràng là Quang Minh tín đồ. Còn bên phải là một màu đen kịt, không cần nói cũng biết là Hắc Ám tín đồ!
Cười khẽ một cái, Sở Thiên ngẩng cao đầu tiến đến trận doanh Quang Minh, ngồi xuống cạnh Lan Đức rồi bắt đầu đối mặt với sát khí của bên trận doanh Hắc Ám!
"Điện hạ, bổn hoàng giới thiệu một chút!" Giáo Hoàng chỉ, "Đây là đại giáo chủ Hắc Ám Thần Điện…"
Sở Thiên vừa nghe vừa quan sát mọi người trong Thần Điện. Đáng tiếc là ba vị đại trưởng lão Hắc Điện không có ở đây. Xem ra các tín đồ của Thần Hoàng Tư Khoa Đặc quả thật không còn địa vị gì nữa!
Nhưng Sở Thiên phát hiện trong số người hầu, có mấy người vẻ mặt mang một sự cuồng nhiệt. Sở Thiên cười: "Bệ hạ, nghe nói ở mỗi Thần Điện trên Thánh Sơn đều thờ một vị Thần Tộc. Không biết Thần Điện chính của bệ hạ đây thờ ai vậy?"
Sắc mặt Giáo Hoàng không hề biến đổi nhưng cũng không nói gì.
Lan Đức vội cười: "Bệ hạ chính là Thần. Thần Điện này đương nhiên là thờ bệ hạ rồi!"
Đồ nịnh bợ, ngươi mà cũng đòi mưu phản làm Giáo Hoàng? Sở Thiên nhìn Lan Đức khinh thường.
Trên thực tế Sở Thiên cũng đã đoán ra, Thần Điện này có lẽ thờ phụng Phán Quyết Thần Hoàng, Tư Đặc Ân! Nhưng lại bị Giáo Hoàng dùng thủ đoạn mờ ám cướp mất!
"Điện hạ, Tinh Linh Tiễn Thần sau lưng điện hạ chắc là An Na. không biết vị nữ sĩ xinh đẹp kia là ai?" Giáo Hoàng nhìn mỹ nhân ngư hỏi.
Mỹ nhân ngư vẫn thưởng thức rượu, thần thái thanh tao mà cao ngạo.
"Lão già, đây chính là lão bà của lão đại chúng ta!" Tiểu Hùng Miêu giơ tay lên nói. Cũng may mấy ngày nay nó chưa biết hết tình hình, không biết địa vị của hai cô vợ của Sở Thiên, nên mới dám nói linh tinh, "Nhớ năm đó, khi lão đại và đại tẩu gặp mặt, quả thật là kinh thiên động địa…"
Không biết tại sao, nhiệt độ trong Thần Điện đột ngột giảm xuống mức đóng băng. Giáo Hoàng và Sở Thiên, hai người có thực lực mạnh nhất trong số những người ở đây cũng không tránh khỏi run rẩy. Những người khác thì đang toát mồ hôi lạnh.
Sở Thiên căng thẳng, cái không khí lạnh buốt này tuyệt đối không phải do thời tiết mà là một khí tức chết người tấn công thẳng vào tim người ta!
A Mạt Kỳ thì không có cảm giác sợ hãi, nhưng Lôi Ưng ngang bướng bất thuần này lại lần đầu tiên cúi gằm đầu!
Tiểu Hùng Miêu run lẩy bẩy, mắt la mày lét, nhìn ra xung quanh, thấy không có gì bất thường thì lập cập bò dậy, "Ta… ta muốn đi tè!"
Nói rồi. thân hình béo mập của Tiểu Hùng Miêu lăn ra ngoài.
"Ha ha!" Giáo Hoàng bỗng cười, "Thời tiết có vẻ lạnh! Nào, mọi người cùng cạn chén cho ấm người!"
Sở Thiên uống cạn chén rượu, rồi nheo mắt liếc mỹ nhân ngư. Đáng tiếc, mỹ nhân ngư hầu như chẳng động đậy, vẫn đang uống rượu, vẫn cái dáng vẻ lạnh, kiêu, cao quý ấy!
……
Sau tiệc rượu, Lan Đức đắc ý nhìn Hắc Ám tín đồ, rồi kéo Sở Thiên đi Quang Minh Thánh Điện bái kiến nữ thần!
Trên Thánh Sơn có vô số Thần Điện, nhưng đứng trên cao nhất chỉ có ba tòa Thần Điện. Chính giữa là Thần Điện chính của Giáo Hoàng, còn bên trái Thần Điện chính là Quang Minh Thánh Điện của nữ thần Sinh Mệnh!
Ngược lại với vẻ hào hoa cao quý của Thần Điện chính, và vẻ âm u tĩnh mịch của Hắc Ám Thần Điện, Quang Minh Thần Điện lại có vẻ giản dị. Tường trắng, ngói trắng, không có trang trí gì, đáng chú ý nhất có lẽ là con đường nhỏ lát bằng tinh thạch.
Lan Đức dẫn Sở Thiên vào một khu đại điện trống hoác, chỉ vào các bức tượng: "Đây chính là tượng của Chúng Thần!" nói rồi, Lan Đức lại chỉ vào bức tượng một người phụ nữ ở chính giữa, "Đây chính là nữ thần Sinh Mệnh!"
Nhìn đằng sau, không thấy người ngoài, Sở Thiên bèn bám lấy vai Lan Đức, cười: "Đại giáo chủ, ở đây toàn người mình cả, nói thật là… tay nghề của tên thợ khắc bức tượng đó quá kém! Khốn kiếp, chẳng nhìn ra cái gì hết!"
"Ha ha!" Lan Đức cười không kiêng kị gì, "Chính thế, chỉ nhìn tượng không thì thấy được gì? Ta không thể để điện hạ đến mất công được!"
"Ồ?" Sở Thiên nhướn mày, "Chẳng lẽ ngươi có thứ đồ tốt hơn?"
"Đương nhiên là có!" Lan Đức bước vội tới cửa ngách phía sau Thần Điện, "Đây chỉ là Quang Minh Thánh Điện, bên trong còn có Sinh Mệnh Thần Điện, hà hà, ở đó cất giữ tranh ma pháp của nữ thần!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.