Chương trước
Chương sau
Bầu trời Huyền Hà đại thảo nguyên màu xanh, nhưng trong lòng tất cả người của Thú Tộc lại là màu xám.
Bởi vì, tinh thần của bọn hắn ký thác, tiên tri La Ân trở về với hoài bão của Chiến Thần.
La Ân là lãnh tụ tinh thần của toàn Thú Tộc, cái chết của hắn, thậm chí khiến thú vương Tra Lý, chiến sĩ thiết huyết đã cùng Khải Tát thiết kỵ tranh hùng mấy chục năm thất thanh khóc rống.
La Ân khi còn sống có được địa vị không ai sánh kịp, sau khi chết, những lời hắn nói lại có quyền uy cao nhất!
Trinh Đức, cô bé miêu tộc này gần bảy tuổi, cũng bởi vì một câu nói của La Ân, trở thành tiên tri mới của Thú Tộc!
Tang lễ La Ân, hưởng thụ đãi ngộ giống như tế bái Chiến Thần, để làm tốt hậu sự của La Ân, cả Huyền Hà đại thảo nguyên tựa hồ ngừng hoạt động, thậm chí tộc trưởng trư tộc, cũng khẩn cầu Sở Thiên tạm thời không nên cứu trị tộc người của hắn, mà là tham gia tang lễ La Ân trước.
Hôm nay, Hải Gia Nhĩ thành bị bao bởi một tầng màu đỏ như máu, bởi vì trong lòng người thú, chỉ có màu máu tươi mới có thể đại biểu vinh dự cao nhất của người chiến sĩ!
Trong đại điện trước cung Thú vương, Sở Thiên đứng ở chính giữa trên tế đàn, hoài nghi thi thể La Ân được chậm rãi mang tới, còn có Trinh Đức cùng U Minh Lạc Mã Tư Lạc.
Chỉ có tang lễ tốt nhất mới xứng với thân phận La Ân, mà trên đại lục tang lễ long trọng nhất thì sẽ có sự chủ trì của Thánh Tế Tự! Cho nên, Sở Thiên nhịn không được lời thỉnh cầu của Thú vương, không thể làm gì khác hơn là kiên trì ủng hộ tang lễ.
Thú nhân không thích lễ nghi phiền phức, cho dù là tang lễ của tiên tri cũng rất đơn giản, cho nên Sở Thiên thần côn này mới không có bị bêu xấu.
Trải qua chút nghi thức đơn giản, thi thể La Ân được mang lên quảng trường trước vương thành, ở chỗ này đã dâng lên một đống lửa.
Sở Thiên cùng Trinh Đức đứng ở phía trước đống lửa, đưa mắt nhìn La Ân trở về với hoài bão của chiến thần. Mà những người khác, bao gồm thú vương Tra Lý cũng chỉ có thể ở phía xa thất thanh thống khổ.
Trinh Đức trên mặt như cũ không có chút đau thương, sự thành thục đó và gương mặt mặt trẻ tuổi thật có chút không tương xứng.
"Trinh Đức tiên tri, ngươi không thương tâm sao?" Thừa dịp xung quanh không ai, Sở Thiên nhỏ giọng hỏi.
"Có sinh thì có tử. Không ai có thể thay đổi vận mệnh, cho dù là các vị thần thượng cổ cũng không thể." Trinh Đức mặt không chút thay đổi, chẳng qua lẳng lặng nhìn thi thể lão sư ở trong hỏa diễm từ từ miến mất, "Nếu không cách nào thay đổi, vậy thương tâm cũng không có bất cứ tác dụng gì, Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, ngươi nói đúng không?"
Sở Thiên cảm thấy kỳ lạ, là bộ dáng tiểu hài tử, Sở Thiên thậm chí không sợ Mặc Phỉ Đặc lúc cường đại. Nhưng Trinh Đức lúc này, lại làm cho Sở Thiên có cảm giác lạnh lẽo từ đáy lòng.
"Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta cũng sẽ chết." Trinh Đức tiếp tục nói: "Nếu có thể, ta hy vọng điện hạ cũng có thể vì ta chủ trì tang lễ."
"Tiên tri năm nay mới bảy tuổi, cũng đã nghĩ đến chuyện sau khi chết sao?" Sở Thiên hỏi: "Hơn nữa ta lớn tuổi hơn ngươi, nói không chừng là ngươi chủ trì tang lễ của ta."
"Không đâu." Trinh Đức nhẹ lắc đầu, "Nhất định là ngươi chủ trì tang lễ của ta."
Ca ngợi Sinh Mệnh nữ thần! Sở Thiên trong lòng thầm nghĩ: thật không biết La Ân dạy dỗ Trinh Đức thế nào, tuổi nhỏ như thế, cũng đã có trình độ thần côn thâm hậu như hắn rồi.
"Ngươi không tin sao?" Trinh Đức ngẩng đầu, cười nhạt."Chúng ta đánh cược đi?"
"Đánh cược như thế nào?" Sở Thiên cũng cười.
"Thì đánh cược xem ai chết trước!" Trinh Đức tựa hồ đã không quan tâm đến chuyện sinh tử, nói: "Nếu như ta chết trước, vậy thì hãy vì ta chủ trì tang lễ, nếu như ngươi chết trước, ta đây cũng vì ngươi chủ trì tang lễ."
Cùng một cô bé Thú nhân bảy tuổi đánh cược sinh tử, Sở Thiên đột nhiên có một cảm giác hoang đường. Nhưng hắn vẫn nói: "Được, quyết định như vậy đi."
Nói xong. Sở Thiên nheo mắt lại cười, "Nhưng ngươi nhất định phải thua! La Ân tiên tri đã tiên đoán qua. Ta không cách nào trở lại Khải Tát."
"Ha ha, lão sư cũng có lúc phạm sai lầm." Trinh Đức lau chùi thủy tinh cầu trong tay —— di vật La Ân, nói: "Đừng quên, ta cũng là tiên tri, cũng có được năng lực tiên đoán!"
"Ngươi cũng có thể tiên đoán?" Sở Thiên có một cảm giác bị lừa gạt.
"Đừng lo lắng, ta không thể tiên đoán một chuyện." Trinh Đức nói: "Ít nhất, ta cũng không biết, ngươi sẽ mang tai họa gì đến cho Thú tộc."
"Vậy ngươi còn dám giữ ta ở đại thảo nguyên?" Sở Thiên ngạc nhiên nói. La Ân từng nói, Sở Thiên ở lại đại thảo nguyên sẽ mang đến tai họa diệt vong cho Thú tộc, nhưng Trinh Đức cũng không để Sở Thiên rời đi, tân nhậm tiên tri này rốt cuộc là có ý gì, Sở Thiên rất không hiểu.
"Nếu như tai họa thật sự sắp ập xuống, vậy cũng sẽ không thể vì ngươi rời đi mà dừng lại." Trinh Đức sắc mặt có chút cô đơn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Hai người trầm tĩnh một thời gian ngắn, trên cả quảng trường, tựa hồ chỉ có âm thanh keng keng, thi thể La Ân thiêu đốt, còn nơi xa thì toàn bộ Thú Nhân đang khóc ròng.
Dần dần, bầu trời tối đen.
Do dự một lúc lâu, Sở Thiên hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất, "Ngươi có thể thấy tương lai của ta sao?"
"Ngươi muốn biết tương lai của mình?" Trinh Đức ngẩng đầu, nhìn Sở Thiên.
"Đúng, ta muốn biết." Sở Thiên gật đầu.
Ngược lại, Trinh Đức lại lắc đầu, chỉ vào ánh sao xa xa, chậm rãi nói: "Lão sư từng nói, trên bầu trời mỗi một ngôi sao, cũng đại biểu một sinh mệnh. Ba năm trước đây, một ngôi sao không thuộc về bầu trời này xuất hiện, hắn nhiễu loạn bầu trời Huyễn Thú đại lục, từ ngày đó, lão sư không thể tiên đoán được tương lai đại lục. Nhưng khi đó, lão sư vẫn có thể tiên đoán được quỹ đạo ngôi sao này..."
"Vậy quỹ đạo ngôi sao đó thế nào?" Sở Thiên vội la lên. Không thể nghi ngờ, vì đại biểu của ngôi sao đó chính là Sở Thiên.
Lúc này, Sở Thiên không còn tin La An chỉ là thần côn gạt người nữa. Có thể nói ra Sở Thiên không thuộc về cái thế giới này, La Ân cũng đã chứng minh mình là vị tiên tri chân chính!
"Lão sư nói, tương lai của ngôi sao đó có hai con đường, rơi xuống phương bắc, hoặc dùng ánh sáng của nó, một lần nữa khiến cho cả bầu trời sụp đổ."
Trinh Đức thở dài, nói: "Ài, đáng tiếc một năm trước, ngôi sao mới đó đã biến mất từ trên bầu trời."
"Ca ngợi Sinh Mệnh nữ thần!" Sở Thiên nhướng mày, lão tử rõ ràng còn đứng ở nơi này, Trinh Đức sao lại nói ngôi sao đại biểu cho tão lử biến mất rồi.
Vừa muốn tiếp tục hỏi, Trinh Đức lại đi một bước trước. Tránh được Sở Thiên, cúi đầu lẩm bẩm: "Biết tương lai của mình, nhưng lại không cách nào thay đổi, đây không phải là bi ai lớn nhất sao?"
Ngọn lửa tiếp tục đốt cháy thi thể La Ân, nhưng Sở Thiên lại nghĩ tới một vấn đề khác: Trinh Đức tuyệt đối không phải tiểu cô nương Thú Nhân bình thường, chỉ sợ co ta thật sự có được năng lực tiên đoán, nếu quả thật là như vậy, thì việc đánh cược vừa rồi là có ý gì?
Sở Thiên tin tưởng, Trinh Đức sẽ không gạt hắn. Mà sợ rằng đây là sự thật, có thể chết trước Sở Thiên, như vậy Trinh Đức tại sao muốn Sở Thiên ủng hộ tang lễ của cô ta?
Trong nghi ngờ, Trinh Đức đột nhiên đi về phía trước, ở đó, đống lửa đã dập tắt.
Thi thể La Ân không còn tồn tại, nhưng Trinh Đức lại ngồi xổm xuống, từ trong tro bụi tìm ra được gì đó.
Lúc Trinh Đức đứng lên lần nữa, trong tay đang cầm một tảng đá ngăm đen, trên mặt cũng treo một nụ cười vui mừng.
"Điện hạ, tang lễ đã kết thúc, chúng ta đi thôi!" Nói xong, Trinh Đức trực tiếp đi về phía thú vương Tra Lý. Sở Thiên còn đứng tại nguyên chỗ, suy nghĩ về vấn đề trong lòng, chờ hắn ý thức được tang lễ đã kết thúc, Trinh Đức đã cùng Tra Lý đi vào hoàng cung. Biến mất trong tầm mắt của mọi người.
"Thúc thúc, người sao vậy?" Lỗ Tây Nạp chạy đến bên cạnh Sở Thiên. Phía sau còn có đại bá của hắn—— ma sủng của Trinh Đức bây giờ, Mã Tư Lạc.
"Ta không sao!" Sở Thiên lắc lắc đầu, thanh tỉnh đầu óc hỗ loạn.
"Điện hạ, đa tạ ngài quan tâm tới Lỗ Tây Nạp." Mã Tư Lạc đi tới trước mặt Sở Thiên, nói: "Mong rằng cháu ta không đem tới cho ngài thêm phiền toái."
"Không có phiền toái, Lỗ Tây Nạp cũng giúp ta không ít việc." Sở Thiên cười nói.
"Yên tâm đi đại bá, thúc thúc đối với ta rất tốt ngươi cứ yên tâm đi!" Lỗ Tây Nạp đung đưa trang sức quý báu đeo đầy trên người, nói: "Ha ha, bây giờ ta còn thoải mái hơn so với cha! Bây giờ tộc trưởng lang tộc bờ Đông hải nhìn thấy ta, cũng phải kêu một tiếng Lỗ Tây Nạp thiếu gia!"
Mã Tư Lạc cười nhạt, xem ra, hắn vẫn chưa phục hồi lại như cũ sau cái chết của La Ân.
"Mã Tư Lạc, Trinh Đức là con của La Ân tiên tri sao?" Sở Thiên hỏi.
"Không, lão chủ nhân không có con." Mã Tư Lạc lắc đầu nói: "Trinh Đức chủ nhân là một cô nhi được lão chủ nhân bảy năm trước nhặt về."
Cô nhi? Sở Thiên ánh mắt híp lại, cô nhi trên Huyền Hà đại thảo nguyên khắp nơi đều có, nhưng La Ân sao chỉ nhặt mỗi cô nhi đó?
"Gầm! Gầm!" Trên quảng trường Thú Nhân đột nhiên tuôn ra tiếng hoan hô rung trời, thì ra là thú vương Tra Lý cùng Trinh Đức đồng thời xuất hiện ở đỉnh Vương Cung.
Tra Lý giơ hai tay lên, ý bảo Thú Nhân an tĩnh, sau đó lớn tiếng nói: "Từ hôm nay trở đi, Trinh Đức trở thành tiên tri mới của Thú tộc chúng ta!"
Tiếng hoan hô lần nữa vang lên, sau đó âm thanh Tra Lý có đấu khí truyền khắp vương thành, "Ngoài ra, ta tuyên bố: Trinh Đức tiên tri đồng thời trở thành thánh nữ Thú tộc chúng ta, cùng ta dẫn dắt mọi người, tiếp tục phát dương vinh quang Chiến Thần!"
Ca ngợi Sinh Mệnh nữ thần! Sở Thiên kinh hãi nhìn Trinh Đức, bất luận Thú Tộc hay là loài người, chỉ cần được đế vương quý trọng thì đều được hưởng quyền lợi to lớn, nhưng vừa xảy ra chuyện gì trong vương cung có thể khiến Tra Lý đem một nửa vương quyền phân cho Trinh Đức!?
Thú vương Tra Lý hào dũng vô song, đồng thời cũng không phải người ngu! Nhưng hắn vẫn không chút do dự đem quyền lợi phân một nửa cho tiểu cô nương bảy tuổi, điều này nói lên cái gì?
Thực lực! Trinh Đức nhất định đủ thực lực khiến mấy ngàn vạn Thú Nhân tin phục.
Vị trí ngôi sao đại biểu cho lão tử biến mất, đây là ý gì? Cười khổ một chút, Sở Thiên bắt đầu suy nghĩ, nên ủng hộ thế nào cho tang lễ của Trinh Đức...
"Mẹ kiếp! Không nghĩ nữa!" Sở Thiên nghĩ thông suốt rồi, dù hắn xảy ra chuyện gì, thế giới này có Địa Ngục, cùng lắm thì sau khi lão tử chết, lại xuống Địa Ngục làm ăn!
Nghĩ tới đây, Sở Thiên tâm tình nhất thời tốt lên.
"Điện hạ." Một trư nhân đầu heo mập mạp đi tới bên cạnh Sở Thiên, chính là tộc trưởng trư tộc Bì La, hắn nhỏ giọng nói: "Tang lễ của tiên tri đã kết thúc, điện hạ có thể đi thăm tộc nhân của ta không?" Nói xong.
Bì La vẫy tay một cái, mấy con heo bệnh đã được mang tới, "Ta đã đem mấy người bệnh nặng nhất đến rồi."
"Tốt, để ta xem..." Sở Thiên đột nhiên trợn tròn mắt, bởi vì tai của mấy heo bệnh đó rõ ràng là màu xanh tím!
Ca ngợi Sinh Mệnh nữ thần! Sở Thiên cảm thấy có chút suy sụp, chỉ là heo ôn hắn đã giải quyết không được, nhưng không ngờ bây giờ lại xuất hiện thêm bệnh tai xanh!
Bệnh tai xanh và heo ôn, hắn có chút choáng váng đầu...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.