Chương trước
Chương sau
Tên này đến từ địa ngục? Sở Thiên cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng mình.
Đến đại lục này đã sắp ba năm rồi, Sở Thiên luôn cho rằng, đại lục Huyễn Thú chỉ là một thế giới của kiếm và ma pháp, nhưng hiện giờ lại có một con ma thú cấp chín nói, hắn đi ra từ địa ngục.
"Ngươi từ địa ngục đến? Ha ha ha ha." Lỗ Tây Nạp cười phá lên, "Ngươi làm bổn thiếu gia buồn cười chết mất!"
"Ngươi không tin? Hừ!" Con ma thú cấp chín không thèm đếm xỉa quay đi, với ma thú ở nhân gian, hắn chẳng có gì để giải thích nhiều.
"Ta tin, ta tin!" Lỗ Tây Nạp cười đến đau cả bụng, "Chính vì ta tin, thiếu gia ta mới vui như thế, nếu ma thú của địa ngục đều xấu xí như ngươi, vậy thì bổn thiếu gia chắc chắn là địa ngục lang đẹp trai nhất rồi!"
"Ngươi khiến ta rất tức giận! Cho nên, ta quyết định lập tức tiễn ngươi xuống địa ngục!" Ma thú cấp chín Lôi Viêm chậm rãi bước tới trước Lỗ Tây Nạp, từ từ nhấc tay lên, "Nhớ lấy tên của ta, ta là Lôi Viêm, sau khi đến địa ngục, chuyển cáo tới vong linh ma thú ở đó, ngươi là bị ta giết!"
"Chờ một chút!" Lỗ Tây Nạp lớn tiếng kêu lên, sau đó loạng choạng đứng dậy, "Ta xin ngươi một việc cuối cùng…"
"Ngươi sợ ư?" Lôi Viêm lành lạnh cười hỏi.
"Thiếu gia ta không sợ chết!" Lỗ Tây Nạp quật cường nghiêng đầu, chỉnh lại đám lông còn sót trên người. "Ta muốn ngươi nói ta biết, ma thú trong địa ngục, có phải đều xấu như ngươi không?"
"Đi chết đi!" Lôi Viêm bóp lấy cổ Lỗ Tây Nạp, nhấc hắn lên.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên nheo mắt lại, Lỗ Tây Nạp sắp chết rồi, cứu hay là không cứu?
Rắc ~~ Rắc ~~ Chiếc cổ của Lỗ Tây Nạp đã bị trẹo kêu răng rắc.
Con mẹ hắn, nói thế nào Lỗ Tây Nạp cũng gọi lão tử là thúc thúc! Sở Thiên cắn răng một cái, quyết định đánh liều!
Vút! Vút! Một chuỗi hỏa tinh lao vụt vào phía sau đầu Lôi Viêm, từ xa nhìn lại, một con dao phẫu thuật lộ ra hàn quang sáng loáng đang vụt qua cách Lôi Viêm một thước, nhưng lại không thể tiến lại gần! Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
"Đạo tặc cao cấp!?" Lôi Viêm thần sắc chợt biến đổi, quăng Lỗ Tây Nạp sang một bên, sau đó để hai tay trước ngực, "Lôi quang thuẫn!"
Thấy một vầng ánh sáng màu tím vàng hiện lên trên người Lôi Viêm, Sở Thiên mau chóng lui về sau, sau đó trong lòng thở dài, quả nhiên không có cách nào để công phá đuộc tấm chắn ma pháp của hắn…
Động tác của Lôi Viêm còn chưa kết thúc, hai tay cùng giơ lên, miệng không ngừng hô: "Cuồng lôi tỏa! Hỏa liệt hộ thuẫn! Liệt diệm phản phệ! Cốt lao! Bạch cốt thuẫn bài!..."
Trong chớp mắt, các ma pháp phòng ngự cao cấp thuộc ba hệ lôi điện, hỏa diệm, vong linh đều được Lôi Viêm sử dụng lên người mình.
Nhìn Lôi Viêm không ngừng phóng thích ra ma pháp phòng ngự cấp chín, Sở Thiên đang ẩn thân cũng phải gãi đầu, trong lòng than thầm, tên Lôi Viêm này lại còn biết cả ma pháp Vong Linh? Thì ra hắn là ma thú cấp chín của cả ba hệ! Sau đó, Sở đại thiếu gia thầm nghĩ thêm một câu: Đầu óc tên này có bệnh à?
Sở Thiên chẳng qua chỉ là sát thủ cấp tám, nói chính xác hơn, là trình độ ẩn thân đã đạt đến mức thượng thừa, nhưng lực tấn công lại không bằng được cả một tên đạo tặc bình thường. Vừa rồi sự thực đã chứng minh, Sở Thiên đã toàn lực tấn công, cũng không thể khiến con ma thú cấp chín này hề hấn gì.
Nhưng chỉ với một ám sát giả nhỏ bé như Sở Thiên, Lôi Viêm lại chốc lát phóng thích hơn mười ma pháp phòng ngự, bảo vệ chặt chẽ mình lại, điều này khiến Sở Thiên không thể không khinh bỉ. Tên này quá sợ chết.
Sở Thiên từ xa đi một vòng xung quanh Lôi Viêm, phát hiện trên người Lôi Viêm có các loại ma pháp vây kín, không còn bất cứ chỗ nào để xuống tay.
Khi đã tạo cho mình tất cả các ma pháp phòng vệ, Lôi Viêm mới có chút yên tâm, hét lớn: "Là ai? Cút ra đây!"
Sở Thiên một lần nữa lại khinh bỉ Lôi Viêm, làm gì có sát thủ nào bị người khác gọi một tiếng là ra chứ?
Lôi Viêm nhắm mắt lại, cẩn thận do xét một lượt đỉnh núi, "Không có khí tức? Không thể nào, ta là ma thú cấp chín, cho dù là ám sát giả cũng không thể thoát khỏi sự tra xét của ta!" Bỗng nhiên, Lôi Viêm nghĩ đến một khả năng cực kỳ khủng khiếp, "Lẽ nào là sát thần cấp chín?"
Nháy mắt, gương mặt chết chóc không có hạt máu nào của Lôi Viêm bỗng trắng bệch hơn, hai tay giơ cao, ngẩng đầu nhìn trời hô lớn một tiếng, "Địa ngục vong linh thủ hộ!"
U ~ U~ từng trận gió lạnh trên đỉnh núi thổi vào, vầng trăng đỏ trên bầu trời cũng phải nhường đường cho những khách nhân đến từ địa ngục, trong khung cảnh u ám ấy, những u linh thoắt ẩn thoắt hiện, đã bắt đầu bay nhảy bên cạnh Lôi Viêm!
Cứ như vậy, Sở Thiên chỉ xuất ra một đao, lại dọa cho Lôi Viêm phải dùng đến tuyệt chiêu cuối cùng của mình.
Người huynh đệ à, có cần phải như thế không? Sở Thiên có chút ngơ ngẩn, tên Lôi Viêm này thần kinh có vấn đề nặng rồi, Sở Thiên nghe quản gia Ba Bác Tát của mình nói, chiêu địa ngục vong linh thủ hộ này, tuy không phải là cấm chú, nhưng cũng vượt qua mức thượng thừa của ma pháp cấp chín, thậm chí là nó có thể phòng ngự được cấm chú, nhưng lại tiêu hao rất nhiều sức lực.
"Khục khục!" Lôi Viêm đã bắt đầu ho dữ dội, sau đó thổ ra một ngụm máu xanh biếc, đây chính là sự trả giá khi hắn phóng thích địa ngục vong linh thủ hộ. Có điều hắn không chịu từ bỏ. "Mưa thiên thạch!"
Trên bầu trời lại tụ lại tầng tầng đám mây đỏ, rồi một trận mưa lửa giáng xuống, trong chớp mắt cả đỉnh núi đã bao trùm bằng ngọn lửa đang tung bay.
Sở Thiên tìm một tảng nham thạch rồi trốn vào sau, tuy Sở Thiên không sợ lửa, nhưng luồng khí do ngọn lửa thiêu đốt trong không khí vẫn có thể làm lộ tẩy thân hình của hắn.
"Con mẹ ngươi, ngươi muốn thiêu chết bổn thiếu gia sao?" Lộ Tây Nạp đang kêu toáng lên trong ngọn lửa, "Ngươi bóp chết ta được không, đừng đốt bộ lông của ta!"
Ngọn lửa đã dập tắt, nhưng sắc mặt của Lôi Viêm lại càng nghiêm trọng,
"Không thể nào, trên đại lục đã năm trăm năm rồi không có sát thần rồi! Lẽ nào là sát thần của năm trăm năm trước?" Lôi Viêm nghi ngờ lắc mạnh đầu, "Mười bảy sát thần trong lịch sử đã chết mười sáu người, người còn lại cũng đang ở trong tay Bào Uy Nhĩ…"
Sở Thiên đang trốn sau tảng nham thạch, dò xét tên thần kinh điên loạn Lôi Viêm, thật tình là không thể chẩn đoán được tên ma thú cấp chín này mắc phải bệnh thần kinh gì, lại sợ đạo tặc cao cấp đến vậy.
"Khục khục!" Lôi Viêm lại thổ huyết, xem ra lực hao tổn cho vừa rồi không hề ít, có điều hắn dường như nghĩ ra điều gì, lập tức nhảy dựng lên: "Thuấn! Là ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi thoát ra được từ trong tay Bào Uy Nhĩ rồi?" Dứt lời, Lôi Viêm kéo bộ y phục đang mặc trên người xuống, lộ ra một cơ thể cường tráng. "Năm trăm năm trước, ngươi đã giết ta một lần, hiện tại, ngươi lại đến rồi sao?"
"Đến đây đi, Thuấn!" Lôi Viêm tạo ra dáng vẻ chiến đấu, "Ta muốn đem chuyện năm trăm năm trước ngươi làm với ta toàn bộ trả lại cho ngươi! Hôm nay, ta cũng sẽ băm nát ngươi!" Có điều, khi hắn nói, Lôi Viêm rõ rằng đã không còn đủ sức.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên dò xét lại vết thương khắp người của Lôi Viêm, còn làn da được khâu chằng chịt lại, cuối cùng đã hiểu tại sao hắn lại trở nên điên rồ như vậy, thì ra tên này năm trăm năm trước, bị Thuấn dùng một thủ pháp vô cùng tàn nhẫn dày vò đến chết, cho nên tạo ra chứng sợ Sát thần bẩm sinh!
Nghĩ tới đây, Sở Thiên nheo mắt cười.
"Ta kháo! Đầu ngươi có bệnh!" Lỗ Tây Nạp bỗng cười chế nhạo Lôi Viêm, "Trên đại lục làm gì có Sát thần chứ! Cho ngươi biết, hiện giờ sát thủ lợi hại nhất đại lục, là thúc thúc của ta!
Xong rồi! Sở Thiên nhắm mắt lại, hắn nằm mơ cũng không thể ngờ, Lỗ Tây Nạp trước giờ thông minh là vậy, lại ngay lúc này trở nên ngu ngốc như vậy!
"Thúc thúc ngươi?" Lôi Viêm hỏi, có điều cơ thể vẫn giữ trạng thái giới bị. "Thúc thúc người là ám sát giả cấp tám sao?"
"Đương nhiên!" Nhìn thấy Lôi Viêm sợ các đạo tặc cấp cao, Lỗ Tây Nạp mơ mộng lấy chiêu bài dùng Sở Thiên để dọa cho Lôi Viêm chạy mất. Lớn lối nói: "Thúc thúc ta là một thiên tài đạo tặc vạn năm khó gặp, ngươi mau thả ta ra, nếu không khi thúc thúc ta đến, lập tức sẽ giết ngươi!"
"Ha ha ha ha…" Lôi Viêm cất một tràng cuồng tiếu, trong tiếng cười lại có một mùi vị thoát khỏi cái chết, "Ta đích thực rất sợ Sát thần, nhưng, hừ hừ, cảm tạ ngươi đã nói ta biết, thúc thúc ngươi chỉ là một ám sát giả!"
"Ngươi muốn làm gì?" Lỗ Tây Nạp cũng đã phát hiện mình nói sai lời.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên thầm nghĩ: "Lỗ Tây Nạp, đừng trách thúc thúc không cứu ngươi, đây là ngươi tự mình hại chết bản thân thôi."
Thực lực của Lôi Viêm không phải là Sở Thiên có thể đối phó được, còn điểm yếu hắn sợ sát thần còn bị Lỗ Tây Nạp phá hỏng trong một câu rồi. Lúc này, Sở Thiên không còn cách nào khác, đành phải chuẩn bị bỏ trốn thôi.
Thế nhưng, Lôi Viêm có cho phép Sở Thiên bỏ trốn không? "Lôi điện tỏa liên"! Lôi Viêm giang hai tay ra, một sợi xích màu tím vàng đã khóa chặt cả đỉnh núi lại. "Thúc thúc của Lỗ Tây Nạp, ngươi cút ra đây cho ta!" Đợi giây lát không thấy có phản ứng gì, Lôi viêm âm độc cười. "Hiện tại cả ngọn núi này đã bị ta khóa chặt rôi, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn bước ra đây. Nếu không, sau khi ta giết Lỗ Tây Nạp, sẽ dung ma pháp cho nổ cả ngọn núi này, như vậy cũng có thể giết ngươi!" Dứt lời, Lôi Viêm tóm lấy Lỗ Tây Nạp.
"Thả hắn ra!" Thân ảnh của Sở Thiên xuất hiện trước mặt Lôi Viêm, nếu như đã không trốn được, vậy thì chỉ có thể dùng cách khác thôi.
"An Địch thúc thúc, người đến cứu ta…" Lỗ Tây Nạp vốn định chào hỏi Sở Thiên, không ngờ lại bị Lôi Viêm tiện tay ném ra ngoài.
"Thuật ẩn thân của ngươi không tồi!" Lôi Viêm một tay bóp vào cổ Sở Thiên, nhấc bổng hắn lên, "Năm xưa, thuật ẩn thân của Thuấn cũng chỉ đến thế này thôi!"
"Ca ngợi Tử Thần!" Sở Thiên nhìn trừng trừng vào đôi mắt không ngươi của Lôi Viêm, cười nói: "Ngươi đến từ địa ngục ư?"
"Không sai, có điều, hiện tại ta rất muốn tiễn ngươi xuống địa ngục!" Lôi Viêm âm độc nói, đồng thời bàn tay càng bóp chặt.
"Ta thì không muốn đi địa ngục!" Sở Thiên co quắp một chút, phát hiện không thể cựa quậy được, "Thả Lỗ Tây Nạp ra, ta cùng ngươi bàn một vụ làm ăn, thế nào?"
"Ta chưa từng bàn chuyện làm ăn với sát thủ…"
"Ha ha, ngươi bắt Lỗ Tây Nạp, chẳng qua muốn lợi dụng phụ thân của hắn dựa vào thế lực của bờ biển phía tây này đề giúp ngươi tìm Thánh Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc thôi." Sở Thiên nheo mắt cười, "Thả hắn ra, ta nói cho ngươi biết Thánh Tế Tự ở đâu!"
"Ngươi đừng thả ta!" Lỗ Tây Nạp kêu lớn, "Thúc thúc ta thực chất không biết Thánh Tế Tự ở đâu, ngươi thả cho thúc thúc ta đi, giữ ta lại, phụ thân ta chắc chắn sẽ tìm được Thánh Tế Tự!" Lỗ Tây Nạp thật có nghĩa khí, thời khắc then chốt này lại muốn dùng mình để đổi lấy sự an toàn của Sở Thiên.
"Thật đáng tiếc, ta không tin các ngươi!" Lôi Viêm một tay tóm chặt Sở Thiên, tay còn lại giơ lên.
"Được, ngươi giết chúng ta đi cho rồi!" Sở Thiên buông thõng hai tay xuống, dường như đang đợi chờ cái chết, "Có điều ngươi cũng phải để chúng ta chết một cách rõ ràng chứ? Có thể nói cho ta biết, tại sao ngươi lại tìm Thánh Tế Tự không?"
"Đương nhiên là để giết chết hắn… Tử vong thiểm điện!" Bất chợt một quả cầu điện hung hãn lao vào ngực Sở Thiên.
Khốn kiếp, lão tử không miễn dịch với điện hệ! Sở Thiên mở trừng mắt nhìn cơ thể mình bị đánh bay, sau đó từng tia thiểm điện bắt đầu nuốt chửng cơ thể của mình…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.