Chương trước
Chương sau
Quản gia sói sau khi sắp xếp xong cho ba người và Tiểu Bạch thì rời khỏi đó. Còn Lạc Khắc và Chu Lệ Á thì bắt đầu tra hỏi Sở Thiên.
"Em rể, nói mau, chuyện hôm nay là thế nào?" Lạc Khắc nghi ngờ hỏi. Biểu hiện hôm này của Sở thiên tuyệt đối không phải là điều mà một đạo tặc bình thường có thể làm nổi, "Tiểu tử ngươi lại có thể một lúc xử lý hai chức nghiệp giả trung cấp?!"
"Hì hì, ta cũng không biết, có lẽ là ta may mắn!" Sở Thiên cười: "Ngươi cũng tập luyện với ta đấy thôi, thực lực của ta chỉ là đạo tặc sơ cấp thôi."
"An Địch, đừng có lừa bọn ta nữa!" lý lẽ của Sở Thiên quá là không có sức thuyết phục, đến Chu Lệ Á cũng không tin.
"Thôi được rồi, không lừa các ngươi nữa." Sở Thiên lấy lưỡi đao Phán Quyết ra để trước mặt hai người bọn họ nói: "Nhìn thấy chưa? Ta dựa vào thanh đao này mới thắng được hai tên ấy đấy. Vẻ ngoài của nó bình thường nhưng rất lợi hại!" Nói xong, Sở Thiên nghiêm chỉnh nói: "Hãy nhớ, đừng có nói chuyện này với người khác!"
Lạc Khắc và Chu Lệ Á cùng gật gật đầu, Lạc Khắc ngưỡng mộ hỏi: "Em rể, ngươi lấy đâu ra thanh đao này vậy? Lúc nào hãy kiếm cho ta một thanh đi!"
"Đừng có nghĩ đến điều đấy, cái này đâu phải có thể tùy ý có được cơ chứ!"
Ba người nói chuyện qua đêm, đến sáng hôm sau, con sói quản gia kia lại đến "An Địch tiên sinh, lão gia chúng tôi muốn gặp ngài!"
"Được, chúng ta đi thôi!" Sở Thiên gọi Lạc Khắc và Chu Lệ Á, vừa định cùng ra ngoài sơn động thì sói quản gia cản lại: "An Địch tiên sinh, lão gia chúng tôi chỉ muốn gặp một mình ngài!"
Đáng chết, con sói kia đang dùng ánh mắt của rừng sâu thẳm nhìn hắn, uy lực của một con ma thú cấp bảy không phải thứ hắn có thể chống lại được.
"Ta không sao, mọi người đợi ở đây được rồi." Sở Thiên xua tay cười: "Hì hì, ta đi bàn chuyện làm ăn với lão gia của bọn họ…"
Phụ thân của Lỗ Tây Nạp cũng sống trong một cái sơn động nhưng cách trang trí ở đây khiến Sở Thiên có cảm giác quay về phủ Công tước.
"Ngươi chính là tên đạo tặc mà Lỗ Tây Nạp nhắc đến?" giữa sơn động là một con Cự Lang đen tuyền đang nằm, trừng trừng nhìn Sở Thiên: "Ngươi nói ngươi có thể chữa cho con trai ta?"
"Đương nhiên là có thể!" Sở Thiên ung dung đáp.
Con cự lang đứng dậy, chậm rãi tiến đến trước mặt Sở Thiên, đầu hắn gần như cao bằng Sở Thiên, "Ngươi nói láo!" con Cự Lang há cái mồm đỏ lòm liếm liếm những chiếc nanh sắc nhọn "Thủ tịch Tế Tự ở La Nhĩ Công quốc cũng không thể chữa khỏi được cho Lỗ Tây Nạp!" Đôi mắt đen sâu thẳm quan sát Sở Thiên, "Sao, tên đạo tặc ngươi lại lợi hại hơn Tế Tự được chứ?"
"Cứ để ta thử thì biết thôi!" Sở Thiên ngồi khoanh chân trước mặt Cự Lang, nói giọng bất cần: "Nếu không chữa được ngươi có thể giết ta mà!"
Cự Lang nhìn Sở Thiên nghi ngờ, không tin người này chỉ là một đạo tặc sơ cấp, "Nói xem ngươi định chữa cho Lỗ Tây Nạp như thế nào? Có thể ta sẽ cho ngươi thử!"
"Lỗ Tây Nạp thiếu gia chỉ là thừa một cái đâu thôi phải không?" Sở Thiên nhếch mép, "chặt nó đi là được rồi."
"Cái gì?" Cự Lang nhảy chồm lên người Sở Thiên, hàm răng kề bên cổ Sở Thiên: "Ngươi muốn giết con ta hả?" những cái nanh sắc nhọn đã chạm vào da thịt Sở Thiên, "Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi nói láo, hàng triệu con Lang tộc trên bờ Tây Hải này sẽ băm vằm ngươi thành từng mảnh.
Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh! Tính mệnh đang bị đe dọa nhưng Sở Thiên lại nheo mắt cười. Tên này nói Lang tộc trên bờ Tây Hải này sẽ không tha cho lão tử? Thế nghĩa là Lang tộc trên bờ Tây Hải đại lục này đều nghe lời hắn rồi? Hê hê, Tộc trưởng của Lang tộc --- lại một con cá to!
"Ngài có thể giết ta, nhưng trên đại lục này không ai có thể chữa cho Lỗ Tây Nạp đâu!"
Cự Lang từ từ rời khỏi người Sở Thiên "Ngươi thật sự có thể chặt một đầu đi mà nó vẫn có thể sống sao?"
"Ngài có thể chứng kiến tận mắt!" Sở Thiên đứng dậy chỉnh lại quần áo "Nếu ta không làm được ngài có thể lập tức giết ta!"
Cự Lang do dự một chút, bỗng gọi to về phía của động: "Đi gọi thiếu gia lại đây!" Nói rồi hắn chỉ vào chiếc thảm đắt tiền trên đất "Ngươi ngồi đi!"
Một lúc sau, Sói hai đầu Lỗ Tây Nạp đến nói: "Cha, con đến rồi."
Cự Long thuật lại chuyện vừa rồi cho Lỗ Tây Nạp rồi hỏi: "Lỗ Tây Nạp, con có đồng ý thử không?"
Gần như không hề do dự, Lỗ Tư Nạp dùng móng vuốt tóm lấy cái đầu kia để lại một vết máu, nghiến răng nói: "Có cái thứ này trên người con sống không bằng chết!" vừa nói Lỗ Tây Nạp quay ra Sở Thiên, "Khi nào bắt đầu?"
"Bây giờ có thể làm luôn!" Sở Thiên để cái túi trên lưng xuống, lấy ra công cụ phẫu thuật.
"Đợi đã!" Cự Lang gọi giật, nhìn vào mắt Sở Thiên: "Ta tên Khải Văn, ma thú cấp tám, là một trong Tứ đại Tộc trưởng Lang tộc, thống lĩnh một trăm bảy mươi vạn Lang tộc bờ Tây Hải đại lục!"
Khải Văn cúi xuống nói với Sở Thiên: "Nếu ngươi có thể chữa được cho con trai ta, một trăm bảy mươi vạn Lang tộc bờ Tây Hải nợ ngươi một ân tình!" Nói xong, thái độ của Khải Văn lại trở nên hung dữ: "Nếu không chữa được, chắc ngươi cũng biết kết cục thế nào rồi!"
Hừ, các ngươi cứ đợi đấy mà nợ ta đi! Sở Thiên cười "Ta không muốn bị bất cứ sự làm phiền nào!"
"Không có lệnh của ta, ai cũng không được vào!" Khải Văn hét về phía cửa động. nguồn TruyenFull.vn
"Ngài có Quyển Trục gây mê không, hoặc là ma pháp gây mê? Sở Thiên vừa lau dao phẫu thuật vừa nói: "Nếu không có thì đánh ngất con trai ngài đi!"
Khải Văn ngơ ra, hắn căn bản là không hiểu việc gây mê phẫu thuật là cái gì?!
Lỗ Tây Nạp nói: "Cha, ra tay đi!"
Khải Văn nhìn Lỗ Tây Nạp rồi vung đuôi lên đánh ngất cậu con trai.
Sở Thiên cẩn thận kiểm tra hai cái đầu của Lỗ Tây Nạp rồi bắt đầu tính toán. Rất may giữa cái đầu nhỏ và đầu chính chỉ có phần cổ và một phần của hàm là dính vào nhau, nên Sở Thiên chỉ cần tách xương và thịt ra là được, còn về dây thần kinh và đại não của não bộ thì không phải lo.
"An Địch tiên sinh, có thể bắt đầu được chưa?" Khải Văn hỏi.
"Được rồi." Nói rồi, Sở Thiên bắt đầu cạo phần lông của Lỗ Tây Nạp đi. Sau đó dùng dao phẫu thuật nhẹ nhàng tách phần da ra.
"Á!" Khải Văn xót con kêu lên, "Thế này Lỗ Tây Nạp có chết không?" Khải Văn lúc này không phải tộc trưởng của hàng trăm vạn Lang tộc nữa mà chỉ là một người cha lo lắng cho con trai.
"Đương nhiên là không!" Sở Thiên dùng cái kẹp cầm máu kẹp vào vài đường huyết quản chính, rồi tách da thịt ra nhìn thấy cái xương sống chia làm hai nhánh.
Ực! Khải Văn nuốt nước bọt một cái, cổ họng thấy lờm lợm. Bình sinh đây là lần đầu tiên hắn thấy phía dưới lớp da sói có những thứ gì.
"Khốn thật, sao mà cứng quá!" Sở Thiên chửi. Xương cổ Lỗ Tây Nạp rất phức tạp, Sở Thiên cưa mãi mới chỉ được một đốt bé tí, "Tộc trưởng Khải Văn, giúp ta một tay!"
"Ngươi cần ta làm gì?" Khải Văn nhìn Lỗ Tây Nạp đang be bét máu, có chút run run.
"Cắn đứt mấy đoạn xương này giúp ta!" Sở Thiên chỉ vào đoạn xương cổ nhô ra, "Cẩn thận một chút, chỉ cần cắn xương thôi, đừng có chạm vào chỗ khác!" Nói xong thấy Khải Văn vẫn còn đang ngẩn ra, liền quát: "Nhìn cái gì mà nhìn, mau làm đi, nếu không con ngài chết chắc!"
"Ơ, được rồi!" Nghe Sở Thiên dọa, Khải Văn cẩn thận tiến tới.
Răng của ma thú cấp tám quả nhiên sắc bén, đoạn xương to cứng của Lỗ Tây Nạp đã bị những chiếc răng của Khải Văn cắn đứt.
"Được rồi, còn lại để ta." Phần quan trọng nhất đã xong, việc còn lại của Sở Thiên đơn giản hơn nhiều rồi. Mài nhẵn đoạn xương gãy để cái xương cỗ trở lại bình thường, cắt bỏ phần da thịt thừa, nối lại dây thần kinh, việc ở phần cổ coi như xong.
"Tộc trưởng Khải Văn, cái này ngài có cần không?" Sở Thiên dừng dao, gạt gạt cái đầu phụ, "Ta có thể đập vỡ nó không?"
Phần liền nhau của hai cái đầu Lỗ Tây Nạp là xương cổ và xương hàm dưới. Xương cổ còn dễ giải quyết, tách ra là được, nhưng xương hàm dưới của hai cái đầu lại dính liền thành một, rất khó để tách ra, chỉ có thể bỏ cái đầu phụ đi để giữ đầu chính.
"Chỉ cần chữa được cho Lỗ Tây Nạp, tùy ngươi xử lý!" Khải Văn nói kiên quyết.
"Vậy được, ta ra tay đây!" Sở Thiên lấy dao cắt cái đầu nhỏ ra, "Ủa, cái gì đây?" Sở Thiên phát hiện trong chiếc đầu nhỏ kia lại có một viên đá màu xanh ngọc.
"Đây là Ma hạch của ma thú chúng ta, là căn nguyên của sức mạnh." Khải Văn giải thích "Không ngờ cái đầu nhỏ này của Lỗ Tây Nạp cũng có một viên."
"Ừm, ngài giữ nó đi!" Tuy Sở Thiên rất muốn giữ viên đá này cho mình nhưng Khải Văn cứ ở bên cạnh nhìn thế này nên Sở Thiên đành chịu.
Việc còn lại đơn giản rồi, cắt hết phần da thịt của cái đầu nhỏ, dưới sự giúp đỡ của Khải Văn, mài nhãn xương hàm, khâu lại vết thương, cuối cùng Sói hai đầu đã có dáng vẻ bình thường của một con Cự Lang.
Cuộc phẫu thuật của Sở Thiên rất thành công nhưng chỉ tiếc một điều, vì không có bất cứ loại thuốc nào nên đành phải đợi vết thương của Lỗ Tây Nạp tự khỏi.
"Xong rồi!" Sở Thiên cất dụng cụ phẫu thuật đi, nói với Khải Văn: "Mấy ngày tới đừng để hắn hoạt động, qua nửa tháng thì gần như là khỏe!"
"Đa tạ An Địch tiên sinh!" Nhìn thân hình bình thường và nhịp thở đều đặn của Lỗ Tây Nạp, Khải Văn há cái mồm đỏ lòm cười lớn: "Vô cùng cảm tạ ngài!" bất giác, thái độ của Khải Văn với Sở Thiên trở nên tôn trọng hơn rất nhiều.
"À đúng rồi. Ta vẫn còn một câu hỏi!" Khải Văn bỗng cười quái dị: "An Địch tiên sinh, Thủ tịch Tế tự của Công Quốc sau khi kiểm tra cho Lỗ Tây Nạp từng nói…" Khải Văn vô thức tiến đến bên cạnh Sở Thiên, "…Hắn nói trường hợp của Lỗ Tây Nạp thì đại lục này chỉ có Thượng cổ Tế Tự thuật của Phất Lạp Địch Nặc điện hạ mới có thể chữa được…"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.