"Pháp thần!?" Sở Thiên nheo tít mắt, cười hì hì liếc mắt nhìn Sắt Lâm Na, "Cưng yêu quý, nàng cho y là pháp thần? Và là pháp sư mạnh nhất trên đại lục – pháp thần cấp 9?"
Ngợi ca sinh mệnh nữ thần! Tuy Sở Thiên đưa mắt hỏi Sắt Lâm Na để cầu chứng, nhưng trong lòng gã đã hoàn toàn tin lời của công chúa. Sắt Lâm Na nhất định sẽ không đùa cợt bản thân gã, hơn nữa một vị ma đạo sư cấp 7 như nàng sẽ không tùy tiện nhìn lầm một lão đầu râu thành pháp thần cấp 9!
Điều này cũng có thể giải thích vì sao Sắt Lâm Na lại hối thúc rời khỏi chỗ của Lôi Cát ngay: lừa lấy của người ta hết một vị pháp thần, chẳng chịu chạy mau thì còn đợi gì? Tuy Lôi Cát tạm thời không biết thân phận của Ba Bác tát, nhưng đêm dài dù sao cũng lắm mộng!
"Pháp thần cấp 9?" Không đợi Sắt Lâm Na hồi đáp, Ba Bác Tát đã cười khổ đáp, "chuyện đã đã xảy ra lâu lắm rồi!"
"Đúng rồi, ta cũng không cảm giác được chút ma pháp khí tức nào trên người củ lão?!" Sắc mặt Sắt Lâm Na ngưng trọng nhìn Ba Bác Tát, giải thích với Sở Thiên: "Tuy người đạt được cấp 9 trong nghề có thể ẩn tàng khí tức của mình, nhưng một pháp thần hoàn hảo nhất định không cam tâm trở thành nô lệ đâu!"
"Úc! Thì ra là một pháp thần mất hết ma lực!" Sở Thiên nheo nheo mắt, lắc lắc đầu, "Vậy sao lão có thể an tâm làm quản gia được?"
"Phất Lạp Địch Nặc, ta sao lại chọn cho huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-thu-y/1640396/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.