Chương trước
Chương sau
Ba ngày kể từ khi Vô Tà sống chung với Vân Vận trong động phủ, nàng ở lại để phá giải phong ấn rồi mới lên đường quay về. Vân Vận chắc nghĩ chuyến đi sẽ kết thúc nhanh nên ngoài bộ đồ mặc trên người ra nàng không còn bất cứ bộ đồ nào trong nạp giới, mà bộ đồ duy nhất đã bị Tử Tinh Dực Sư Vương một chảo chụp nát nên hiện tại bộ đồ nàng mặc lúc này là đồ của Vô Tà. Dù luyện võ nhưng Vô Tà mang dáng vẻ thư sinh, công tử thế nên quần áo không quá rộng khi Vân Vận mặc. Tuy thế mỹ nữ mặc đồ nam giới vẫn tạo nên một hương tuyệt vời, Vô Tà là tên may mắn được thưởng thức mấy ngày nay.
Ngồi trên giường đá đơn sơ được Vô Tà tạo nên tạm bợ, Vân Vận lơ đễnh nhìn bóng người đang bận rộn nấu bữa, mặc dù nàng đã là Đấu Hoàng có thể tích cốc nhưng do thực lực bị phong ấn nên nàng vẫn bị đói. Nàng không biết là do lâu quá chưa ăn thực vật hay Vô Tà nấu ăn ngon mà nàng cảm thấy đồ ăn rất ngon, sống chung mấy ngày nàng biết được Vô Tà không để ý tiểu tiết mà bắt đầu không ngại ngùng nữa mà bỏ qua hình tượng của mình ăn miếng to, cắn miếng lớn.
-“Này mỹ nữ, tới ăn thôi đồ ăn chín rồi.”-Vô Tà lên tiếng gọi.
-“Được.”-Vân Vận nghe tiếng gọi liền giật mình tỉnh lại khỏi suy nghĩ miên man của mình, nàng cảm thấy thích khoảng thời gian sống chung này nhẹ nhàng êm trôi, nhưng nó cũng sắp kết thúc rồi.
-“Nghĩ gì mà trông có vẻ suy tư vậy?”-Vô Tà lên tiếng hỏi.
-“Không có gì?”-Vân Vận lắc lắc đầu ngồi xuống đối diện Vô Tà đưa tay với lấy que xiên thịt nướng bắt đầu ăn.
-“Mỹ nữ, phong ấn giải thế nào rồi?”
-“Có lẽ mai là hoàn toàn phá tan phong ấn.”
-“Vậy cũng tốt, sáng mai tôi sẽ sớm rời đi.”-Vô Tà gật nhẹ đầu nói, chả là hôm qua Cơ Diễm dùng bí pháp truy tìm thì thấy cách đây không xa lắm có người sở hữu nhân hỏa, một loại dị hỏa nhưng do người sinh ra mà thôi, nên hắn muốn sớm ngày lên đường tới tìm kiếm.
-“Ngươi cứ việc rời đi không cần quan tâm ta làm gì.”-Vân Vận ánh lên chút mất mát-“Dù sao Tử Tinh linh ta cũng nhận được rồi.”
-“Mỹ nữ nói như ta vô tình thế. Nếu nàng mất thêm một tháng thời gian để phá bỏ phong ấn ta cũng sẵn sàng ở lại cùng nàng thêm một tháng.”-Vô Tà không biết có lầm không mà sao cảm thấy giọng Vân Vận như oán trách.
-“Ta có nói gì đâu.”-Vân Vận nghe mà trong lòng dấy lên một cảm giác ngọt ngào, nàng lại tập chung vào chuyên môn không để ý đến Vô Tà nữa. Lắc lắc đầu, Vô Tà nghĩ mình nghe nhầm nên cũng không chú ý nhiều mà truy hỏi.
...
...
Sáng hôm sau, khi Vân Vận mở mắt phong ấn đã giải hoàn toàn thì không thấy Vô Tà nữa, không còn thấy thân ảnh mà sáng nào cũng tới gần trưa mới mơ màng thức dậy nữa, trong lòng có chút mất mát. Nhưng nàng nhanh chóng xua tan suy nghĩ đó đi, Vô Tà mới chỉ là Đấu Giả muốn sánh vai cùng nàng thì đời này không cách nào cả, tuy vậy nàng vẫn có chút mong chờ.
-“Nếu ngày nào đó hắn đạt tới Đấu Vương chắc có lẽ có hy vọng.”-Nàng thầm nghĩ trong đầu mà đỏ mặt, bỗng nàng để ý thấy một mảnh giấy lưu lại.
-[Mỹ nữ có phải thực lực của nàng chậm chạp mãi không tiến? Đừng ngạc nhiên vì sao ta biết, nhìn qua là biết rồi dễ thấy mà. Nàng đã đi sai con đường võ đạo của mình, nàng khởi đầu là lấy tấm lòng lương thiện đối xử thân thiện với mọi người. Nhưng càng ngày nàng càng kiêu ngạo do cảm thấy mình là một thiên tài, con mắt nàng nhìn thế gian đã khác đi. Hãy làm một đấu giả nghèo khó hòa nhập vào tầng lớp thấp, mài đi tính kiêu ngạo của mình nàng sẽ đột phá sớm thôi. Nàng có tin hay không tùy nàng, thế nhưng nàng cảm thấy bốn ngày qua tâm cảnh có một bước tiến lớn? Chỉ cần tu luyện liền đột phá? Mọi quyết định là do nàng!
Tái bút: Đừng hâm mộ ca, ca chỉ là truyền thuyết mà thôi. Khắp thế gian nếu ta Tà thì còn ai Thiện.]
Đọc lá thư để lại mà nàng chợt nhận ra tâm tính mình thay đổi giống trong lá thư, đúng thế từ sau khi đột phá Đấu Vương nàng liền trở nên chậm chạp hơn rất nhiều, đến Đấu Hoàng nàng phải lợi dụng ngoại lực để tiến cảnh. Nàng có hỏi qua sư phụ lão nhân gia cũng không biết ấy thế mà một thiếu niên Đấu Giả lại nhận ra. Nhưng đọc dòng tái bút mà nàng bật cười, giọng văn này đúng là của tiểu tử Vô Tà kia. Thu lá thư vào nạp giới, Vân Vận bóng người lao vút ra ngoài, phất nhẹ tay một cái, một đại thạch bịt kín cửa hang nơi đây là nơi kỷ niệm của nàng, nàng không muốn có ai đó đi vào bên trong.
...
...
Về phần Vô Tà, hắn đang ngự kiếm phi hành nhắm thẳng hướng mà Cơ Diễm cảm ứng được nhân hỏa mà lao đến. Cuối cùng Vô Tà dừng lại trên bầu trời Thanh Sơn trấn, một trấn nhỏ gần Ma Thú sơn mạch. Trong thị trấn đa số đều là lính đánh thuê, đều giết ma thú để kiếm tiền mưu sinh.
-“Em cảm nhận được chưa?”
-“Là ở y quán nhỏ kia. Là độc hỏa, cũng may chúng ta đúng thời điểm chậm thêm mấy ngày thì khó rồi, nữ nhân đó đang lấy độc nuôi hỏa.”-Cơ Diễm liền nói.
-“Độc hỏa? Có bao phần lợi hại đây?”-Vô Tà muốn biết được thực lực của ngọn dị hỏa này.
-“Có thể so với bài danh thứ mười của dị hỏa bảng.”-Cơ Diễm lập tức trả lời.
-“Mạnh vậy sao? Mà sao lại là nữ nhân?”
-“Độc thuộc tính âm, nên chỉ có thể sinh ra trên nữ nhân.”
-“Ta hấp thụ không sao chứ?”-Yếu yếu một chút cũng được chứ hắn không muốn làm một tên bán nam bán nữ.
-“Tất nhiên là không sao rồi.”-Cơ Diễm hiểu suy nghĩ của Vô Tà liền bật cười.
-“Vậy thì tốt. Giờ em tính toán thế nào?”
-“Ngọn dị hỏa này khác với các ngọn dị hỏa khác chỉ chủ nhân ban đầu mới có thể vận dụng toàn bộ sức mạnh của nó, nên tốt nhất thu nàng làm đồng minh.”
-“Em cũng biết đấy ta không muốn thu một ác nhân làm đồng minh, nên phải thử nàng trước đã.”-Vô Tà lén lút đáp xuống đất hình dáng liền biến đổi thành một trung niên nhân với một vết thương lớn ở trên bụng. Mệt mỏi lê từng bước chân tới y quán.
-“Quả giống thật!”-Dao Tuyết kiệm lời cũng đưa một ngón tay khen ngợi tài diễn xuất của Vô Tà.
Gõ nhẹ lên cánh cửa y quán rồi trung niên nhân trọng thương ngã gục xuống đất.
-“Vị đại thúc không sao chứ?”-Một thiếu nữ mặc một bộ quần áo màu trắng nhạt, dung mạo dù không tính là tuyệt sắc những cũng có thể nói là mỹ nhân khó gặp, nàng toát lên vẻ lương thiện, có chút nhu nhược.
-“Mau đưa vị này vào trong!”-Nàng hướng hai người trong y quán nói, biết được tính cách tiểu y sư này hai người đó vội vàng đưa vị đại thúc trọng thương vào đặt lên giường.
Thiếu nữ vội vã lấy thuốc đắt lên vết thương lớn ở bụng trung niên nhân, mùi hương của dược liệu không phải thuộc loại tầm thường. Được chữa thương trung niên nhân hơi thở dần đều lại mà thiếp đi, đã qua cơn nguy kịch.
Đến tối y quán cũng đóng cửa, chỉ còn một mình thiếu nữ y sư và trung niên nhân đang nằm trên giường.
-“Ư..ư..ư..”-Trung niên nhân dần tỉnh lại, thấy thiếu nữ y sư liền muốn ngồ dậy-“Là cô nương...cứu ta sao?”
-“Đại thúc để ta đỡ ngài.”-Thiếu nữ nghe thấy tiếng động liền tiến tới nhẹ nhàng đỡ trung niên nhân ngồi dậy, vào trong bê theo một chén cháo nóng ra ngoài-“Cứu người là bổn phận của ta, đại thú ăn miếng cháo lấy lại sức.”
-[Cô nương chậm rãi ngồi xuống nói chuyện, bên ngoài có người theo dõi.]-Vô Tà lấy từ nạp giới một xấp giấy bắt đầu ghi để thiếu nữ nhìn thấy, rồi đưa về phía thiếu nữ.
-[Đại thúc không sao?]-Thiếu nữ điều quan tâm đầu tiên là tình hình của trung niên nhân.
-[Ta chỉ muốn thử lòng cô nương thôi.]-Trung niên hình dáng liền biến đổi thành một thanh niên trẻ tuổi.
-[Ý anh là?]-Thiếu nữ cảm thấy giận vì làm nàng lo lắng cả ngày nay.
-[Nàng muốn thành một luyện dược sư chứ?]
-[Ta không thể nữa rồi.]-Thiếu nữ đầy buồn bã nói.
-[Do thể chất chứ gì? Yên tâm không sao đâu, chỉ cần nàng đồng ý ta sẽ giúp nàng thành một luyện dược sư.]
-[Thật sao? Ta muốn trở thành luyện dược sư.]-Thiếu nữ đầy hy vọng nói, thanh niên này hiểu thể chất của nàng đặc biệt mà hắn còn dám khẳng định.
-[Có lẽ giờ không ai biết nữa, thể chất nàng là do Nhân hỏa Độc Hỏa gây nên, nàng dùng độc là lấy độc nuôi hỏa về sau là hỏa điều khiển người nhưng theo ta về sau nàng sẽ điều khiển nó.]
-[Nhân hỏa?]-Thiếu nữ lần đầu tiên nghe từ này, nhưng đúng là nàng bắt đầu dụng độc bồi dưỡng thể chất.
-[Dị hỏa nàng nghe bao giờ chưa? Người cũng có thể sinh ra dị hỏa, lúc đó gọi là nhân hỏa, người ta hay lầm nó với thể chất đặc biệt. Nàng thấy hy vọng trở thành luyện dược sư chưa?]
-[Ta muốn trở thành luyện dược sư.]-Nét bút trở nên cứng rắn.
-[Được. Nhưng có một chuyện làm khó nàng, người sẽ thành sư phụ nàng không thể bị lộ ra ngoài, nên ta sẽ cần một cách để bảo đảm.]
-[Là cách gì?]
-[Thả lỏng tinh thần đừng chống cự.]-Vô Tà dùng tinh thần lực mạnh mẽ tiến vào tinh thần của thiếu nữ tạo một dấu ấn rồi lui ra-[Nàng chỉ cần một ý niệm của ta là sống không bằng chết, nếu nàng không muốn ta sẽ thu hồi lại.]
Thiếu nữ cảm thấy tinh thần của mình bị tác động lên, suy nghĩ rằng tên này chỉ là lợi dụng nàng mà thôi nhưng nàng nhanh chóng nghĩ đến nếu thanh niên này muốn có thể mạnh mẽ ghi dấu ấn mà không cần nàng cho phép.
-[Ta tin anh không có ác ý với ta nếu có thì anh không cần báo trước làm gì.]-Nét bút mang đầy sự tin tưởng của thiếu nữ.
-“Tốt, ta là Vô Tà.”-Vô Tà đứng lên ôm lấy eo thiếu nữ-“Chúng ta sẽ bay nên thất lễ.”
-“Ta tên Tiểu Y Tiên.”-Tiểu Y Tiên có chút giật mình muốn dãy ra nhưng nghe Vô Tà nói liền bình tĩnh lại.
-“Chúng ta đi!”-Vô Tà đạp kiếm phá tung nóc nhà mà bay vút lên bầu trời đêm, hai kẻ theo dõi Tiểu Y Tiên kinh ngạc nhưng không thể làm gì chỉ có thể đưa mắt nhìn bóng người biến mất trong màn đêm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.