Vào những khoảnh khắc như thế này là thích hợp cho việc hồi tưởng, Tiểu Lang cũng vậy nó nhớ tới lời Ân Như Cố từng nói:
"Loài báo có thân thể dẻo dai, sức bật cùng tốc dộ vượt trội kết hợp cùng móng vuốt sắc bén. Nếu người bình thường gặp nó chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết."
Hmm, cái hồi tưởng này không quá thích hợp lại đổi cái khác vậy.
Ân Như Cố cũng từng nói thế này: "Bất kỳ loài động vật nào cũng có thiên địch, chỉ cần biết tận dụng đúng thợ săn chúng ta liền có thể ngư ông đắc lợi."
Đầu óc của Tiểu Lang vận hết công suất liên tục suy nghĩ.
"Thiên địch", "Lợi dụng" nó liền nảy ra một cái ý tưởng táo bạo. Bất quá nó cũng không chắc có thể thành công, nhưng thay vì chạy trốn rồi hi vọng vào vận may mờ mịt nó thà thẳng thắng đối mặt hơn.
Tay của nó vuốt nhẹ bên hông lấy ra một cái pháo sáng hướng thẳng lên trời bắn ra hiệu.
Con báo vằn dường như cũng bị cái pháo sáng kinh sợ nên thoáng lui lại, nhưng lại có vẻ vì đã đói lâu ngày nên nó lại lần nữa từ từ bò lại chỗ Tiểu Lang bé nhỏ.
Thấy không dọa được con báo bỏ chạy, tiểu Lang liền hít sâu một hơi cầm chắc thanh Trảm Cẩu Kiếm trong tay phải.
"Hôm nay xem ra Trảm Cẩu Kiếm sẽ lần đầu thấy máu rồi."
Ngay khi con báo còn đang ngập ngừng đánh giá con mồi trước mặt, Tiểu Lang đã tung mình lao thẳng xuống dưới mõm đá nhanh như cắt đâm ra một kiếm chuẩn xác đâm thủng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-kham-liem-su/773546/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.