"Phải không ? Hay là các ngươi cầm lấy tài sản của ta rồi chia chát cho nhau mở cái thương hội này ?"
"Thưa nữ hoàng, thực sự oan ức quá, oan ức quá ! Tất cả là do lão Hắc Đầu, chính hắn nói nữ hoàng đã hi sinh chi bằng đem gia tài của người đem chia cho anh em mỗi người một ít để lập nghiệp. Đến khi nào làm ra đại nghiệp thì lần nữa tụ họp lại với nhau âm thầm tái thiết lập băng Nữ Hoàng chờ ngày phục thù cho ngài."
"Hừ. Chớ có miệng lưỡi, ta như thế nào còn không biết tính cách của các mi. Bất quá nể tình ngươi còn nhớ tới ta nên hôm nay ta tha cho ngươi một mạng. Nếu còn tái phạm động tới của cải của ta, thì ta sẽ đem ngươi đi phanh thây rồi nướng ăn đó hiểu không ? Tiền thì có thể cướp rồi chia đều, nhưng nếu dám đụng tới đồ của ta thì các mi sẽ không còn mạng mà dùng."
"Tiểu Cáp biết lỗi. Xin nữ hoàng bớt giận, xin nữ hoàng bớt giận."
Lão giả liên tục nện trán nứt cả mặt đất. Có vẻ như dù đã lâu nhưng uy nghiêm của Hinh Vô Song vẫn chưa hề biền mất, nó phảng phất như đã ăn sâu vào trong máu của các thuyền viên của nàng.
"Được rồi, mau gọi đám tàn dư của băng Nữ Hoàng tới đây. Ta muốn coi sau hơn trăm năm bọn chúng còn nhớ mặt ta không."
Lão giả tự xưng Tiểu Cáp liền đứng dậy cung kính đáp:
"Thuộc hạ tuân mệnh. Dù hơn trăm năm qua chúng thuộc hạ chưa từng quên ân của người đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-kham-liem-su/773490/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.