"Chà, con hổ này to và nặng thế này chắc hẳn sẽ có thể đem chế thành nhiều loại pháp cụ khác nhau, máu và tủy của nó còn rất sung túc có thể dùng để vẽ rất nhiều bùa chú. Tốt lắm ta mua nó với giá một trăm lượng bạc, nể tình ngươi là bạn của Thiếu Môn Chủ ta cho ngươi thêm mười lượng bạc là một trăm mười lượng." 
Lâm Bạch cười ngây ngô nhìn Bạch Chính Thuần thấy hắn mỉm cười gật đầu, liền nói: 
"Ta vốn cứ tưởng chỉ bán được năm mươi lượng thôi không ngờ lại hơn một trăm lượng. Mùa đông này ta không sợ thiếu cơm ăn nữa hì hì." 
Bạch Chính Thuần nghe vậy liền phì cười. Đúng là nông thôn thiếu niên, phát ngôn còn quá hiền lành chất phát. 
Lâm Bạch nhận một túi tiền lớn từ tay vị trưởng lão kia, miệng càng cười ngốc ngốc hơn. Đến mức Nhu Hân Hân nhịn không được mà nhón chân với lên búng trán của hắn. 
"Thợ săn đại ca đúng là người nhà quê, chỉ nhiêu đây bạc đã khiến huynh trở nên đờ đẫn rồi." 
Lâm Bạch liền gãi đầu cười hì hì đáp: 
"Ta cũng lần đầu thấy được nhiều tiền đến như vậy. Mọi khi ở chỗ khác ta săn được hai con gấu còn to hơn chỉ đổi được có hai mươi lăm lượng bạc thôi. Không ngờ ở Vân Hạc Môn lại bán được giá cao như vậy." 
Bạch Chính Thuần liền vỗ vai Lâm Bạch rồi nói: 
"Nếu vậy sau này huynh săn được thú cứ đem tới đây bán là được, ta sẽ mua hết !" 
"Nếu được vậy thì tốt quá, cảm ơn Bạch huynh, à không phải nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-kham-liem-su/253012/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.