Chương trước
Chương sau
Đêm đó, trong lúc Khiết Tây Tạp và Lăng Đế Tư cùng ra ngoài gặp mặt, Bích Dạ cũng tìm đến Mộ Dung Thiên, nàng có vẻ rất khích động, bởi vì việc Mộ Dung Thiên chiến thắng nhanh gọn và dứt khoát thật khiến lòng người phấn khởi. Bích Dạ chợt phát hiện nàng quả đã coi thường trí tuệ chiến đấu của tên sắc lang đó rồi. Với kết quả thắng lợi của trận đấu khi sáng, xem ra tên La Địch này không giống với người vừa chập chững bước lên đấu trường chút nào, phải gọi là kinh nghiệm cáo già chốn sa trường mới đúng. Mà trong những cuộc giao đấu của các cường giả cao cấp hơn, trí tuệ chiến đấu có thể xem là một phần cấu tạo nên thực lực của họ. Còn ở đây, Mộ Dung Thiên chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã thể hiện được năng lực phi phàm, kế sách vừa liều lĩnh mà lại rất hiệu quả, cẩn thận đến từng thao tác nhỏ; ngay cả Bích Dạ là thành viên của Dong binh đoàn, mỗi ngày đều tác chiến với ma thú, kinh nghiệm phong phú như thế mà cũng không thể không thán phục hắn.
Vốn không quen nhìn bộ dạng dương dương đắc ý của tên sắc lang Mộ Dung Thiên, nhưng lần này Bích Dạ cũng đành phá lệ mà khen hắn:
- La Địch tiên sinh, làm tốt lắm!
Mộ Dung Thiên làm ra vẻ không lưu tâm, nói:
- Đâu có, chuyện nhỏ, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Bộ không phải ta cũng là tân sinh được xếp hạng tám sao? Ha ha ha....
Lời này của hắn mới nghe qua thì như có vẻ khiêm nhường lắm, nhưng thật ra thì ý tứ ở trong đó lại là tự đề cao mình đến mức khiến người ta phải buồn nôn.
Bích Dạ thầm nghĩ, tên tiểu từ này, lúc trước khi mình chưa đem tư liệu đến thì mặt sầu mày khổ, thật giống như là đang thiếu nợ người ta hơn mười vạn kim tệ không bằng, vậy mà bây giờ mới thắng được một trận thì đã hớn hở vui mừng như muốn bay bổng lên trời vậy. Tuy nhiên, dù sao thì đó cũng là một trận thắng lớn, điều đó đối với việc xây dựng lòng tin cho hắn cũng có tác dụng rất đáng kể, vì vậy mà Bích Dạ cũng không nỡ làm hắn cụt hứng. Cùng lắm thì cứ đợi tới ngày mai, lúc mà niềm hưng phấn của hắn đã bị giảm đi, vậy chừng đó mình sẽ đề tỉnh hắn vài câu cũng được, để tránh cho hắn vì quá đắc ý mà trở nên khinh địch.
Trận đấu mở màn của Mộ Dung Thiên kết thúc thắng lợi khiến cho tâm tình của Bích Dạ rất tốt, bởi vì sức mạnh tổng hợp của tên sắc lang này còn hơn cả nàng suy đoán. Nàng vốn không ôm nhiều hy vọng vào kế hoạch báo thù của mình, nhưng sau khi trải qua trận này thì cũng đã nắm chắc hơn nhiều. Vì vậy mà đây là lần đầu tiên Bích Dạ cao hứng mặc bộ trang phục nữ nhi rất là thướt tha. Lúc vừa tiến vào phòng và cởi bộ trang phục ẩn sĩ ra, gần nửa phần trên của đôi tuyết lê với cặp đùi xinh đẹp ở dưới lớp váy ngắn liền phơi bày ra trước mắt, thậm chí ngay cả chiếc rốn nhỏ xinh cũng không được che đậy chút nào. Mộ Dung Thiên chỉ cảm thấy lửa lòng bị kích thích dữ dội, hắn không nhịn được liền giành nói:
- Bích Dạ tiểu thư, ta đã tiến thêm một bước trong kế hoạch báo thù của ngươi rồi, có phải ngươi cũng nên thưởng chút gì để khích lệ chăng? Hắc hắc.....
Hắn nói xong thì buông một tràng cười phóng đãng, còn ánh mắt thì chăm chú nhìn vào đôi tuyết lê đầy hấp dẫn của Bích Dạ.
Hắn ám chỉ lộ liễu như thế, đương nhiên là Bích Dạ hiểu rõ ý đồ của hắn, thế là nàng nở nụ cười thật mê hồn rồi nói:
- La Địch tiên sinh, không phải ngươi đã nói là sẽ giúp ta vô điều kiện sao?
Kỳ thật, dù Mộ Dung Thiên không nói thì Bích Dạ cũng sẽ vẫn bỏ chút công phu ra để mê hoặc hắn, bởi vì phải có mồi dụ thì tên sắc lang này mới chịu làm việc nhiệt tình. Cứ cho hắn chút ngon ngọt, vậy thì sẽ có nhiều phần thắng hơn. Tuy nhiên, hôm nay Mộ Dung Thiên lại thấy hối hận vì lúc trước đã vờ ra vẻ đạo mạo, đã từng tỏ vẻ "thi ân bất cầu báo" [1]; do đó mà Bích Dạ lại muốn đùa cợt hắn.
Mộ Dung Thiên vẫn tỉnh bơ, không hề thay đổi sắc mặt, hắn nói:
- Ờ, thì lúc trước ta quả có nói như vậy, nhưng thịnh tình của Bích Dạ tiểu thư thì không thể chối từ được. Hơn nữa, sau đó ta đã nghĩ lại rồi, nếu như ta được khích lệ tinh thần thì tất sẽ có động lực để ra sức hơn, mà tỷ lệ để hoàn thành nhiệm vụ do Bích Dạ tiểu thư giao phó thì cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Bởi vậy nên ta cũng đành không đạo mạo một lần. Ài, thật là xấu số đây mà!
Bích Dạ hơi ngẩn ra, thầm nghĩ ngươi đã từng đứng đắn lúc nào đâu chứ? Da mặt của người này thật là không phải dầy ở mức bình thường mà! Tuy nhiên, Bích Dạ vẫn giữ nguyên nụ cười làm xao xuyến lòng người, và nói:
- La Địch tiên sinh, đợi qua vài trận nữa rồi mới nói đến chuyện đó nhé.
Dù sao thì Bích Dạ cũng không phải là một kẻ ngốc, trước tiên nàng cứ hứa suông để kéo dài thời gian đã, bởi vì cái chữ “vài” kia là một con số mập mờ, nó có thể là nhiều và cũng có thể là ít, nhưng dĩ nhiên là càng nhiều càng tốt. Đợi đến lúc phải thực hiện, chỉ e rằng heo cũng đã biết bay rồi.
Mộ Dung Thiên cũng không tiện lộ ra bộ mặt sắc lang thái quá, nên chỉ ngượng ngùng nói:
- Ừm, vậy cũng được.
Bích Dạ nhìn thấy hắn như quả bóng xì hơi thì liền có chút lo lắng, sợ hắn mất đi động lực để thi đấu thật thì nguy; vì vậy nên nàng vội kéo tay hắn cùng ngồi xuống mép giường, rồi thổi một làn hương như lan như xạ và nói:
- La Địch tiên sinh, ngươi đừng nóng giận mà, chỉ cần có thể làm được như lời ta nói, vậy thì Bích Dạ tuyệt sẽ không nuốt lời.
Từng làn hương ngào ngạt tỏa ra, lại thêm sự đàn hồi êm ái từ việc tiếp xúc da thịt, cùng với thanh âm kiều mỵ của mỹ nhân thỏ thẻ bên tai, những điều này đã khiến cho Mộ Dung Thiên cảm thấy bản thân hắn giống như que kem dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời, nên bị tan chảy rất nhanh. Giờ đây, ngay cả mình họ gì thì hắn cũng đã sớm quên mất, hắn hăng hái vỗ ngực liên hồi và nói:
- Không thành vấn đề, Bích Dạ tiểu thư hãy cứ yên tâm.
Sáng hôm sau, trước khi trận đấu của Mộ Dung Thiên khai diễn thì Lăng Đế Tư rốt cuộc cũng chịu đến dự khán. Nàng và Khiết Tây Tạp cùng tiến vào hội trường với hai bộ trang phục ẩn sĩ, một là nàng lo lắng nếu mình đường đột xuất hiện thì sẽ khiến cho nhiều người chú ý và sẽ gây phiền phức cho Khiết Tây Tạp; hai nữa là nàng vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ tâm lý, nếu như người kia đúng là La Địch mà nàng đã từng biết, vậy thì sẽ phải cư xử thế nào đây?
Nhưng đến khi nàng cố lấy hết dũng khí để nhìn lên võ đài, thì mới phát hiện ra hai đấu thủ đều mặc y phục của chiến đấu ẩn sĩ. Lăng Đế Tư bất giác thở phào một hơi, nhưng không biết đó là do thất vọng hay là thở phào nhẹ nhỏm nữa.
Khiết Tây Tạp nhíu mày nói:
- Thật xúi quấy, xem ra tên nham nhở kia không giở lại chiêu mờ ám của hôm qua rồi!
Khi giao chiến, các đấu thủ không phải là không được mặc trang phục ẩn sĩ, mà ngược lại, những người mặc trang phục như vậy lại có rất nhiều. Bởi vì sau khi thực lực đạt tới một trình độ nhất định, các võ giả sẽ có thể nhìn thấy được ý đồ công kích của người khác thông qua các chi tiết nhỏ nhất như là ánh mắt, thần thái, cơ thể, sự chuyển động của từng khớp xương, vv..... Mà để không bị nhìn thấu ý đồ, có rất nhiều người thích ra tay bất ngờ, vì vậy nên họ đều mặc trang phục ẩn sĩ. Như vậy sẽ khiến cho đối phương đề cao cảnh giác ở mọi thời khắc, đồng thời cũng là để cho mình phòng bị ám chiêu của đối phương. Tất nhiên, chuyện gì có lợi thì cũng có hại, khi khoác bộ trang phục ẩn sĩ lên người, bản thân kẻ đó khi ra tay công kích thì cũng sẽ bị nhiều sự gò bó, nên phải hết sức cẩn thận; ngoài ra, họ còn có thể dùng trang phục ẩn sĩ để che đi những chỗ yếu hại trên người, thật là thập phần hữu dụng.
Những loại âm mưu quỷ kế như "giết người phóng hỏa, cướp của thiêu người, ném đá giấu tay" này quả là rất hữu ích, tất nhiên Mộ Dung Thiên sẽ không bỏ qua. Trong trận trước, hắn cố ý tỏ ra yếu thế, những điều đó đã được biểu hiện qua thần thái và sắc mặt để lừa gạt Ốc Thập Lạp Cơ, bởi vậy mới không cần phải mặc trang phục ẩn sĩ. Còn riêng phần Ốc Thập Lạp Cơ, gã vốn là người thích vẻ hào nhoáng ở bên ngoài, nên nếu muốn gã co đầu rụt cổ, che đi những điều hay ho của mình thì chẳng thà tự đi tìm chết còn hơn.
Nhưng hiện nay, Mộ Dung Thiên biết tên tuổi của mình đã vang dội rồi, và thực lực cũng đã được bộc lộ ra hết, nên khi giao đấu với hắn, những người khác nhất định sẽ cẩn thận từng chút một. Do đó mà cái chiến thuật lừa gạt kia sẽ không còn hiệu quả nữa, và chẳng những thế, nói không chừng nó còn kém xa với việc giữ cho mọi hành động thần thần bí bí khi trên người đã khoác lên bộ trang phục ẩn sĩ, rồi sau đó sẽ bất ngờ phát động công kích, đánh cho đối phương không kịp trở tay. Thật ra, Mộ Dung Thiên cũng không cố tình giấu diếm chân diện mục của mình, bởi vì bản thân hắn vốn không biết Lăng Đế Tư sẽ đến xem trận đấu này. Cho dù đại danh hắc mã La Địch của mình đã truyền đi khắp hai học viện, nhưng Mộ Dung Thiên cảm giác được nếu như Lăng Đế Tư nghe đến tên này, có lẽ nàng sẽ cho rằng đó là một người khác, bằng không thì cũng chỉ cười xòa một tiếng rồi thôi, và sẽ không để ý đến nữa.
Từ lúc cuộc luận võ bắt đầu cho đến nay, Mộ Dung Thiên đã gặp được khá nhiều thuận lợi, trận trước hắn đã thắng được Ốc Thập Lạp Cơ nên lòng tin dâng cao đến đỉnh điểm, còn lần này thì lại được thi đấu với một tân sinh xếp hạng thứ ba mươi tám của Tát Á Da Lộ. Khi đối thủ biết hắn đã đánh thắng Ốc Thập Lạp Cơ thì đã cảm thấy kinh hồn bạt vía, gã tự nghĩ chỉ cần làm sao để không bị quá mất mặt là được, còn ngoài ra thì cứ việc áp dụng phương thức phòng thủ triệt để mà thôi.
Trong trận này, gã đối thủ của Mộ Dung Thiên chỉ biết chống đỡ rất khó nhọc, nhưng Mộ Dung Thiên cũng rất hào phóng, vũ khí linh lực trong tay hắn cũng không ngừng biến ảo, tùy tâm thu phát. Tất nhiên đó cũng không phải là thực lực chân chính của hắn, nên cũng không thể nói là đã bại lộ hết tất cả.
Khán giả tại hội trường này vẫn đông đảo như hôm qua, họ đến không phải vì ai khác mà là đến vì hắc mã Mộ Dung Thiên. Họ trông thấy hắn biểu diễn mà cứ như mê như say, linh lực của hắn cũng không được xem là quá lợi hại, hay là cố hết sức để ẩn giấu, vì những người quan chiến đều nhìn ra được điều đó. Thế nhưng hắn lại dám dựa vào linh lực yếu nhược như vậy, và lợi dụng những kỹ năng quỷ dị để áp đảo đối thủ, khiến cho gã tân sinh kia không thể hoàn thủ. Cho tới ngày nay, hầu hết ai nấy cũng đều xem linh lực chính là điều căn bản nhất trong căn bản, là tiêu chuẩn để phán đoán mạnh yếu. Những học viên có tố chất thấp và linh lực không mạnh thì sẽ không thể nào tham gia cuộc tỷ võ của học viện, thế nhưng bây giờ đột nhiên lại thấy được một con đường mới cho cường giả.
Lăng Đế Tư cũng không biết đó là tư vị gì, vì cái người được gọi là “La Địch" đang ở trên đài kia, vô luận là công hay thủ đều rất ung dung thoải mái, lưu loát trôi chảy. Hắn sử dụng lĩnh vực đấu khí của băng và hỏa đến xuất thần nhập hóa, nên nàng quả thật không dám tin tưởng hắn chính là La Địch mà nàng quen biết, là cái kẻ nhát gan mà khi chỉ mới nhìn thấy ma thú cấp thấp nhất cũng đã sợ đến nỗi hai chân nhũn ra. Hai người đó thật là khác nhau một trời một vực, thế nhưng lúc này nàng lại nghĩ tới câu nói trước lúc ra đi của Mộ Dung Thiên: “Ta xin thề, một ngày nào đó, cả thế giới này sẽ bị dẫm nát dưới chân ta!” Những lời này có vẻ huênh hoang đến buồn cười, vậy mà mỗi khi Lăng Đế Tư nhớ đến câu nói buồn cười ấy, thì nàng cũng liền nhớ đến vẻ kiên quyết đầy dũng mãnh và tự tin chưa bao giờ có của hắn lúc đó, rồi tim lại cứ đập thình thịch không thôi. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao sau khi nàng tưởng rằng đã dứt bỏ được sự ràng buộc của cái tên phiền toái này, nhưng không ngờ vẫn thường không tự chủ được mà nhớ tới hắn.
Đúng ra thì trận này Mộ Dung Thiên có thể thắng được rất nhanh, nhưng hắn lại biến nó thành một buổi luyện tập, bởi vậy nên phải đến hết phút thứ bảy thì hắn mới đánh ra một kích để phân thắng bại. Mà năm viên đan dược của đối thủ thì đều đã được dùng sạch, nên gã sớm đã mệt đến thở không ra hơi, trong khi đó thì Mộ Dung Thiên vẫn được tâm bình khí hòa, hít thở rất nhẹ nhàng. Trận đấu được kéo dài đến bây giờ, cũng đã đến lúc kết thúc được rồi.
Nhìn thấy Mộ Dung Thiên đang bước về hướng của Lộ Thiến, Khiết Tây Tạp nói:
- Lăng Đế Tư, ta có ý kiến thế này, chúng ta hãy qua đó đi. Đợi đến khi hắn mở miệng nói chuyện thì sẽ biết ngay hắn có phải là người mà ngươi quen biết hay không. Theo ta được biết, hắn chẳng biết sử dụng “nghĩ thanh thuật” đâu, vì vậy hắn tất sẽ dùng đến thanh âm tự nhiên của mình thôi. Ha ha ha.
Lăng Đế Tư hầu như là trả lời theo bản năng:
- Được.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì nàng liền hối hận ngay, chẳng lẽ mình muốn đi thật sao? Hay là, không nên đi?
Khiết Tây Tạp không muốn để nàng ta lưỡng lự nhiều, nên vội kéo nàng đi về phía Lộ Thiến đang đứng.
Nhìn người kia đang từ từ đi tới, phương tâm của Lăng Đế Tư bỗng nhiên trở nên khẩn trương đến không cách nào tự kiềm chế được, nàng ngập ngừng thốt:
- Ta, ta.......
Khiết Tây Tạp vừa kéo lấy tay nàng ta thì lập tức cảm giác được dị trạng ngay, liền cười hỏi:
- Lăng Đế Tư, không phải lá gan của ngươi lớn lắm sao, khẩn trương cái gì chứ? Gã bạn cùng phòng này của ta tuy rất háo sắc, nhưng hắn cũng sẽ không cắn người bậy bạ đâu, vả lại ngươi cũng đâu có tư tình với hắn, phải không?
Nhưng nàng vô luận thế nào cũng không thể ngờ tới, người bạn khuê phòng của mình lại vừa vặn có "tư tình" với gã sắc lang kia. Hơn nữa nó lại còn là mối quan hệ phức tạp, không rõ ràng chút nào.
Hết
==================================
Chú thích
[1] Thi ân bất cầu báo: giúp người nhưng không mong người đó sẽ báo đáp trở lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.