Từ Lang có thai, Văn Quý vừa khổ vừa vui, đương nhiên, vui là nhiều nhất.
Sau khi bọn họ kết hôn không bao lâu thì Từ Lang đã mang thai, phỏng chừng đến tháng năm vào năm sau mới sinh, bất quá hai tháng sau bụng của Từ Lang đã lớn lên thấy rõ. Nhưng may là trời đang vào cuối thu, Văn Quý làm cho Từ Lang mấy bộ áo khoác lớn, bụng được che kín, từ ngoài nhìn vào cũng không thấy rõ gì.
Từ Lang hiện giờ rất ít ra ngoài, ngay cả săn thú cũng không đi, cũng sẽ không đòi Văn Quý cho mình ra ngoài, tất cả thời gian trong ngày hắn đều ngoan ngoãn ở nhà, có mấy bán thú nhân tìm tới thì Văn Quý cũng chỉ tiếp họ ngoài cửa, thời gian dài cũng ít người đến nhà Văn Quý hỏi thăm nữa, tuy là không ít người tỏ vẻ bất mãn với Văn Quý.
Đến thời điểm cuối năm, bụng của Từ Lang đã hoàn toàn không còn cách nào để che dấu, đến tháng mười một đã có thể cảm nhận được rõ ràng thai nhi trong bụng, Văn Quý mỗi ngày đều chờ mong cùng con mình chơi đùa, vuốt vuốt bụng Từ Lang chờ con mình đạp đạp mấy cái, hoặc là cảm nhận được bàn tay nhỏ của con cách bụng đang muốn nắm lấy tay mình.
Bởi vì Từ Lang có thai cho nên đứa nhỏ trong bụng hấp thụ rất nhiều năng lượng của hắn, Văn Quý mỗi ngày đều cho Từ Lang uống linh tuyền, mà chất lượng của linh tuyền theo sự biến đổi tích cực của Văn Quý cũng thay đổi theo, trở nên ngày càng tinh khiết, lúc uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-dien-vien-phong-tinh/773418/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.