Triệu Báo chuẩn bị bữa tối xong, một bàn phong phú thức ăn, một tô canh cá lớn, sườn xào chua ngọt, một mâm thịt rút xương, còn có cơm thịt bò và một chậu mì xào đủ cho mọi người ăn. Văn Quý nghĩ tới thời điểm hắn còn là học sinh, mỗi lần có thức ăn ngon là hôm đó chắc chắn hắn sẽ ăn được đến tám tô cơm, quay sang khen Triệu Báo, Triệu Báo được khen lại nhìn Văn Khoan nhếch miệng cười, Văn Khoan lại chỉ thản nhiên cười không nói gì. Mà Từ Lang nhíu nhíu mày, ngồi cạnh Văn Quý chơi ngón tay, một bên nhìn Văn Hổ đang thèm thuồng nhìn bàn đồ ăn trước mặt nuốt nuốt nước miếng, Từ Lang khóe miệng hơi nhếch lên. Văn Quý bọn họ mới ngồi xuống, bên ngoài cửa truyền đến một giọng nói vang dội, “Lão đại, tôi về rồi đây! Được nguyên một thùng cua béo tốt đây, đêm nay đủ ăn một bữa no!” Mọi người đang ngồi đều sôi nổi quay đầu nhìn lại, đập vào mắt mọi người chính là vết sẽo dữ tợn trên mặt người đến. Văn Quý kinh ngạc kêu lên, “Lỗ Đạt!” Lỗ Đạt tay còn giơ thùng gỗ, nhìn sang, giật mình gãi gãi đầu: “Đây không phải là Văn Quý sao!” Bước đi đến muốn chụp bả vai Văn Quý, giữa đường đã bị Từ Lang ngăn trở, cúi đầu liền nhìn thấy trong mắt Từ Lang hiện lên hàn quang. Lỗ Đạt đang trì độn cũng hiểu là chuyện gì, cũng không thèm để ý cười hai tiếng, “Xem đi, tôi nói đến Xuân Thủy thôn nhất định là gặp được anh mà! Đêm nay chúng ta uống nhiều thêm mấy chén, dù sao nhờ tử quả của anh đã cứu mạng mấy người chúng tôi mà!” Chuyện này Triệu Báo dĩ nhiên biết, chỉ là không biết tử quả là từ Văn Quý bán cho Lỗ Đạt, nghe vậy đối với Văn Quý tăng thêm mấy phần hảo cảm, cảm kích gật đầu với Văn Quý. Triệu Báo chỉ vào Lỗ Đạt giới thiệu: “Đây là một vị huynh đệ trong đội của tôi, về sau sẽ ở lại trong thôn mình.” Dứt lời cầm thùng cua đi xử lý, trước khi đi còn không quên nhéo nhéo tay Văn Khoan một cái. Văn Quý vừa vặn nhìn thấy, Văn Khoan mân miệng không được tự nhiên, Văn Quý hiểu rõ, tối nay nhất định sẽ là một đêm nồng nhiệt a, ái muội cười cười. Hạ Hoa thì cười a a, ngồi một bên không nói chuyện, thường xuyên xoa xoa tóc Văn Hổ, quấy rối bàn tay nhỏ bé đang lộn xộn định ăn vụng của nó. Đến khi ăn cơm, Lỗ Đạt lải nhải nói đủ thứ chuyện cho Văn Quý nghe, hận không thể đem toàn bộ những chuyện hắn từng trải qua kể hết cho Văn Quý biết, lúc uống rượu thì lôi kéo Văn Quý cụng rượu. Từ Lang mặt đã đen như đáy nồi. Văn Quý cũng ăn không tiêu sự nhiệt tình của Lỗ Đạt, nhìn thấy Từ Lang đêm nay ăn không được bao nhiêu thì đau lòng không thôi, nhanh chóng cáo từ hai vợ chồng Văn Khoan trở về nhà. Văn Khoan tiễn Văn Quý cùng Từ lang đến cửa, cũng không nói gì, nhìn thấy Từ Lang sắc mặt không tốt liền nhanh chóng giục Văn Quý dẫn người về nhà. Văn Quý nắm tay Từ Lang trở về, đi đến nửa đường Từ Lang bỏ tay Văn Quý ra, một mình hầm hừ đi trước, Văn Quý bước nhanh đuổi kịp, Từ Lang đi càng nhanh, nhìn thấy Từ Lang có dấu hiệu sắp ngã đến nơi, Văn Quý không dám đuổi theo hắn nữa, chậm rãi đi theo phía sau. Cũng không biết Từ Lang gần đây như thế nào tính tình càng ngày càng kỳ quái như thế… Về đến nhà Từ Lang cũng không nói lời nào, cơm cũng không ăn, vội vàng tắm rửa một cái liền nằm úp sấp trên giường. Văn Quý đem người hắn xoay lại, nhỏ giọng nói vài lời muốn chọc hắn vui vẻ, Từ Lang vẫn không nói lời nào. Văn Quý cũng có chút nóng nảy,, “Làm sao vậy? Có việc thì có thể nói rõ cho tôi biết, mà, em không nói gì làm sao tôi biết đường nào mà giải thích? Đừng làm cho tôi lo lắng được không?” Từ Lang hung hăng ngồi dậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Văn Quý, “Anh với ai cũng có ân tình, với Văn Nhã thì có ơn cứu mạng, bây giờ với người lạ cũng có ơn cứu mạng gì đó, anh còn có bao nhiêu muốn báo đáp ân tình cho anh nữa!” Nói xong lại cảm thấy mất mặt, một bán thú nhân như hắn, lại có thể hẹp hòi như vậy, nhưng hắn không muốn Văn Quý nhìn thấy mình yếu thế, chỉ cắn môi lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương. Hắn không biết gần đây hắn bị làm sao nữa, luôn trong trạng thái bất an, bình thường luôn phiền não không thôi, không nhìn thấy Văn Quý liền bức bối, thấy Văn Quý thân thiết với người khác thì lại cáu giận, chứ nói chi hôm nay không biết từ đâu ra một bán thú nhân chịu ơn của Văn Quý, lại cùng Văn Quý nói chuyện thân thiết như vậy. Văn Quý sửng sốt một chút, liền mỉm cười, Từ Lang đây là đang ghen tị sao? Vươn tay muốn ôm Từ Lang, Từ Lang đã ba một tiếng đánh lên tay hắn. Từ Lang kinh ngạc, trong mắt lộ ra biểu tình ủy khuất, ánh mắt thủy chung không rời khỏi mu bàn tay đã bị đánh đến đỏ hồng của Văn Quý. Văn Quý thật bất đắc dĩ: “Em nghĩ đi đâu vậy, trước đây rất lâu tôi có nhận thức Lỗ Đạt, khi đó tôi đều mua thịt dị thú ở chỗ hắn, hắn thì từ chỗ tôi mua tử quả, lúc đó tôi không nghĩ đến tử quả có thể cứu mạng họ a.” Văn Quý cuối cùng nhấc tay phát thệ, “Thật sự, hai người chúng tôi chỉ là giao dịch thôi, hắn giúp tôi nếm thử xem tử quả có mùi vị ra sao thôi, giữa hai chúng tôi không có thêm quan hệ nào khác.” Hơn nữa, Lỗ Đạt hoàn toàn không hợp khẩu vị chọn bạn đời của hắn, Từ Lang ăn dấm chua thế nào mà tới tận chỗ Lỗ Đạt vậy trời. Từ Lang cúi đầu ấp úng không nói, Văn Quý cũng im lặng, nghĩ đến Từ Lang đêm nay chỉ mới ăn có mấy miếng thịt, bụng bây giờ chắc hẳn rất đói, Văn Quý tính toán đi nấu thêm cơm. Vừa đứng dậy, Từ Lang đã nhào tới hung hăng ôm chặt thắt lưng Văn Quý, ánh mắt thẳng tắp nhìn Văn Quý, quật cường không chịu cúi đầu, “Văn Quý.” Hắn biết là hắn sai, chỉ là hắn cảm thấy thực ủy khuất, bây giờ còn rất muốn khóc nữa, hắn rốt cuộc vì sao lại biến thành như vậy, cảm xúc cứ thay đổi liên tục! Được rồi, vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường ngủ, Văn Quý hiểu rõ chứ. Lập tức nâng cằm Từ Lang hôn lên thật sâu, quyết định phải hôn Từ Lang đến trời đất quay cuồng, đến lúc không biết ăn dấm là cái gì nữa mới được. Từ Lang rất nhanh bị lột sạch, nằm hình chữ đại trên giường mở chân hoan nghênh Văn Quý tiến vào. Văn Quý ánh mắt sâu thẳm, đáy mắt hiện lên dục vọng bị đè nén, hận không thể trực tiếp đưa Từ Lang lên mây. Kéo một chân Từ Lang đặt lên vai, cự long của Văn Quý như theo gió vượt sóng lớn dũng cảm tiến tới, Từ Lang chìm trong biển tình nhộn nhạo không biết làm sao, Văn Quý tiến vào rất sâu bên trong cơ thể, bụng Từ Lang mãnh liệt run rẩy một chút, chân mềm nhũn dán trên giường, mông bị Văn Quý nâng lên, hai người dính sát vào cùng một chỗ, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi… Bụng có chút đau, Từ Lang khóe mắt nước mắt chậm rãi ứa ra, thanh âm khàn khàn muốn Văn Quý động tác chậm lại, “Chậm một chút, em đau bụng…” Văn Quý sửng sốt, thân thể Từ Lang vẫn luôn thích ứng kịp với tần suất của hắn, đây là lần đầu tiên Từ Lang bị đau. Văn Quý thả chậm tốc độ, áp chế xao động hung mãnh trong lòng, cúi đầu hôn môi hắn trấn an, “Ừ, tôi sẽ di chuyển chậm thôi, đừng sợ.” Văn Quý không tiếp tục thẳng tiến, mà ở bên trong cơ thể Từ Lang trêu chọc, nhẹ nhàng ma sát khắp nơi, tốc độ từ tốn thế này cuối cùng thành ra một loại tra tấn khiến Từ Lang sắc mặt ửng hồng, nha nha khóc kêu, tay vô thức cào chỗ đùi Văn Quý: “Anh khi dễ em!” Văn Quý bất động, kiềm nén dục vọng, nhẹ nhàng ôm Từ Lang, “Làm sao vậy? Còn rất khó chịu sao?” Nói xong liền muốn rút ra. Văn Quý vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi, Từ Lang lúc này càng cảm thấy khó chịu, nhịn không được xoay người cắn Văn Quý một dấu răng thật to, ôm chặt không cho Văn Quý nhúc nhích. Văn Quý dở khóc dở cười, đây là cái tình huống gì a, làm cũng không được mà không làm cũng không xong. Từ Lang ngừng một lúc thật lâu mới giật giật tay ý nói Văn Quý tiếp tục, Văn Quý lần này không dám làm lung tung, sợ làm Từ Lang bị thương, động tác thực ôn nhu, hai người cứ như vậy làm đến khi Từ Lang bắn ra hai lần, Văn Quý mới phóng thích. Sau khi ôm Từ Lang đi tắm rửa sạch sẽ thì ôm Từ Lang cùng ngủ. Từ Lang gần đây cảm xúc thực khác thường, vui buồn giận dữ đều nhanh đến nhanh đi. Sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm rời giường Từ Lang đã hoàn toàn không nhớ rõ bản thân ngày hôm qua vô cớ ăn dấm chua lại giận dỗi, hắn đang suy nghĩ xem nên mặc bộ quần áo nào để đi săn thú. Văn Quý nói hắn mặc áo bông đi, Từ Lang lại sợ đến lúc đi lại bị dị thú cào hư hết, nên vẫn do dự. Văn Quý nhéo nhéo mũi hắn, “Ăn mặc thoải mái là được, nếu hư chúng ta lại mua cái mới. Nhanh thay áo đi, Văn tứ gia bọn họ đều đang chờ em.” Văn Quý chuẩn bị rất nhiều thứ để Từ Lang mang theo, linh tuyền đầy một bình lớn, Văn Quý vì dịp này mà xem rượu tử quả đã ủ được chưa, thấy có thể uống được rồi thì đem mấy hũ cho Từ Lang. Còn làm một túi thịt khô, mứt trái cây chắc chắn không thể thiếu, để dành trên đường ăn dần dần cho đủ sức, may mắn là Từ Lang còn có không gian dự trữ. Từ Lang đeo lên một cái bao cổ tay Văn Quý mua cho hắn, xoay tay qua lại, không muốn đeo, “Đêm qua em đã nói không thấy thoải mái trong người, hôm nay tôi cũng không muốn cho em đi ra ngoài đâu, bây giờ em không chú ý sức khỏe tôi liền không cho em đi nữa.” Từ Lang ôm Văn Quý cắn cắn mấy cái, trong lòng không thèm để ý chút không thoải mái trong người đêm qua, chỉ hừ hừ vài tiếng rồi mang bộ cung tên rời đi. Không nghĩ tới Triệu Báo cùng Lỗ Đạt cũng có trong đám người. Văn Quý từng nghe Từ Lang nói qua Triệu Báo cũng rất lợi hại, Văn Quý tiến đến cười kính nhờ bọn họ chiếu cố Từ Lang nhiều chút. Từ Lang đêm qua đột nhiên nói đau bụng, Văn Quý đến giờ vẫn luôn cảm thấy trong lòng lo sợ bất an. Từ Lang đi theo một đám bán thú nhân vào sâu trong rừng, mí mắt Văn Quý cứ giật liên hồi, trong lòng cảm thấy phiền không thôi. Ở nhà cũng nhàn rỗi, vừa vặn Văn Khoan gọi hắn cùng ra biển bắt cua, “Buổi tối chúng ta nấu canh cua đi, còn muốn thưởng thức mùi vị cua nướng thì có thể đến chỗ Lưu Tam thúc ăn ké, món cua nướng của đầu bếp Lưu rất nổi tiếng đó.” Hạ Hoa cùng Văn Hổ cũng gia nhập đội ngũ. Hạ Hoa bình thường đã rất sợ nước, lúc trước lại thấy cảnh Văn Nhã bị sóng biển cuốn đi lại càng thêm sợ, kết luận trong lòng là biển rộng rất vô thường rất thần bí. Bất quá mười lăm tháng tám náo nhiệt như vậy, rất nhiều người sẽ ra bờ biển chơi, còn không thì nhặt chút đồ ăn đến tối thì nấu lên ăn. Cả năm thì chỉ có hai ngày này là có nhiều người ra bờ biển chơi nhất. Văn Khoan đến mời, Hạ Hoa cũng dẫn con trai mình theo. Ban đầu là do Văn Hổ lại khóc lại nháo muốn đi cùng, Văn Khoan nói Hạ Hoa một hồi Hạ Hoa mới miễn cưỡng đồng ý cho thằng bé đi theo. Thời điểm ở trên bờ biển nhặt vỏ sò còn nghe được vài á thú nhân đang kể nhau nghe chuyện về Văn Nhã. Văn Nhã từ lúc trước khi Văn Quý kết hôn đã ra khỏi thôn, nghe nói sống rất tốt. Hạ Hoa nhìn sang Văn Quý, có chút thản nhiên đáng tiếc. Văn Khoan cười trêu ghẹo, “Văn Quý, có hối hận hay không a?” Văn Nhã trở thành nhân vật phong vân, còn Văn Quý cùng Từ tướng quân mỗi ngày chỉ lo củi gạo, nước tương, muối, dấm, sinh hoạt bình thường đến không thể bình thường hơn, Văn Quý có thể sinh ra hâm mộ Văn Nhã mà hối hận với quyết định của mình không? Văn Nhã hiện giờ cuộc sống thực sự rất thoải mái, được con trai của một vị giáo úy coi trọng. Chưa vào nhà giáo úy đã tạo ra được rất nhiều loại thực vật quý hiếm, còn giúp vị hôn phu của mình thăng cấp. Văn Nhã cứ như thế trở thành một đại nhân vật được mọi người xem trọng, trở thành người trẻ tuổi đầu tiên đứng đầu danh sách á thú nhân thể chất ưu tú, hơn nữa, bởi vì hắn có bề ngoài xuất sắc, năng lực lại xuất chúng, tên của Văn Nhã sau đó còn được mọi người bình chọn cho danh hiệu bạn lữ tốt nhất thế kỷ. Văn Nhã từng được CCTV Đế Đô phỏng vấn, khi được hỏi đến hình mẫu bạn lữ lý tưởng trong lòng, Văn Nhã nói: “Năng lực rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn chính là người đó phải trân trọng tôi.”, khi hắn nói tới đây vẻ mặt có chút giật mình, giống như trong lòng vẫn nhớ đến ai đó, cũng bởi vì câu này mà khiến cho vị hôn phu của hắn ghen tuông ầm ĩ một trận. Theo Hạ Hoa bọn họ xem ra thì Văn Nhã đối với Văn Quý không phải không có tình cảm… Ách, nói thật, Văn Quý cũng sắp quên luôn có một người tên Văn Nhã, đột nhiên bị người nhắc tới, Văn Quý 囧, “Sao tự nhiên lại nói đến hắn làm gì? Ta có cái gì mà hối hận!” Hắn với Văn Nhã một chút liên hệ cũng không có, làm sao mà tự nhiên ai cũng gắn hắn chung một chỗ với Văn Nhã hết vậy a! Văn Khoan lắc lắc đầu, hắn lúc trước cũng cảm thấy Văn Nhã và Văn Quý đến với nhau không có gì tốt, bất quá hắn luôn cho rằng Văn Quý là yêu Văn Nhã rất sâu sắc, không phải cũng có dũng khí hy sinh mạng sống để cứu người. Hơn nữa, trước kia Văn Quý luôn đứng ở một góc âm thầm nhìn Văn Nhã, cảm giác như đang ghen tị, nhưng thật ra thì giấu diếm tình cảm trong lòng, không dám đi thổ lộ, rất đáng thương. Hạ Hoa thở phào một hơi, hắn còn đang sợ Văn Quý thật sự sẽ dao động, nếu vậy thì sẽ tổn thương đến tấm lòng của Từ tướng quân. Cùng Từ Lang ở chung lâu ngày, cảm giác sùng bái ban đầu không những không mất đi mà còn có thêm cảm giác thân thiết, Hạ Hoa thiệt tình thích Từ Lang, hắn chân thành hy vọng Văn Quý cùng Từ Lang hai người cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc viên mãn đến cuối đời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]