Lần đầu tiên hàng xóm tới thăm, Văn Quý cũng không thể không chiêu đãi khách, hắn vặt sạch tiểu hồng quả trong nhà mời, “Mau nếm thử chút đi, đây là loại tôi tự trồng đấy, không giống với loại sau núi đâu, ăn có không ngon, anh cũng đừng chê nhé.”
Tiểu hồng quả nhỏ nhỏ tròn tròn, màu sắc đỏ tươi xinh đẹp, nhìn rất đáng yêu.
Từ Lang tư thế ngồi đoan chính, lưng thẳng, khuôn mặt lãnh đạm, nhìn chằm chằm tiểu hồng quả trong chén một hồi, trong mắt nhu hòa chợt lóe rồi biến mất. Do dự mãi mới cầm lên ăn một quả, sau đó đôi mắt khép hờ, ánh mắt tỏa sáng, giống như có muôn ngàn vì sao trong đó, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp, hạnh phúc đến không ngôn từ nào có thể diễn tả được.
Răng rắc một tiếng, Văn Quý nghe tim hắn đang vỡ vụn. Hạ Lan lúc nào cũng nói cho hắn vị này mặt lạnh ra sao, võ tướng sát phạt quyết đoán, dũng mãnh thiện chiến, bách chiến bách thắng, là vị tướng quân nổi cường hãn nhất!
Ảo tưởng tan biến, Văn Quý không có lời nào thổn thức trong lòng. Xót xa đem tiểu hồng quả cho Từ Lang ăn, phất tay mệt mỏi nói: “Anh cứ ăn tự nhiên đi, trong nhà tôi trồng nhiều lắm, không thiếu, anh thích thì tôi hái nhiều chút để anh đem về.”
Từ Lang hoàn toàn không biết tâm tư ngàn lần cẩn thận che dấu của mình bị người ta liếc mắt một cái là nhìn thấy, vẫn ngồi ôm cái chén đựng tiểu hồng quả duy trì dáng ngồi thẳng lưng, khuôn mặt khôi phục lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-dien-vien-phong-tinh/253048/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.