Sáng sớm ánh mặt trời vừa mới ló dạng , Minh Vũ đã choàng tỉnh giấc, đầu vẫn ong ong hơi nhức hồi tưởng lại màn triền miên tình ái tối qua , nhìn người con gái đang rúc sâu vào lòng mình như con mèo nhỏ lười biếng, làn da trắng nõn nà nay lại bị xanh tím vết trên cổ mà không khỏi lắc đầu cười khổ . Người ta mới mười bảy tuổi đầu đã bị mình ăn sạch thế này thật không bằng cầm thú , cũng may đây là dị giới chứ không phải hiện đại địa cầu , bằng không cậu đi tù mọt gông như chơi .
Đêm qua làm hăng say quá nên không để ý nơi này cách âm không tốt, thị nữ gia nô trong viện chỉ e đã nghe thấy tất cả mất rồi . Minh Vũ ngồi dậy tách cô mèo nhỏ ra khỏi cơ thể , quần áo chỉnh tề ngay ngắn bước chân ra khỏi phòng ngủ tiến về thư phòng , phân phó phòng bếp làm chút gì đó giải rượi rồi sai thị nữ mang bộ quần áo mới tinh đến cho Ngọc Bình sửa soạn . Minh Vũ mài nghiên mực bút cẩn thận , viết một chiếu chỉ phong hậu cho Ngọc Bình ban bố khắp toàn Đại Việt , chính thức truyền ra bên ngoài Đại Việt Vương Hậu đầu tiên Lê Ngọc Bình .
"Dừng lại...dừng lạiii...dừng"
_phừ...Bebe...bebe...bebe.
Tiếng của đám trẻ con lanh lảnh cùng với tiếng dê nhỏ hoà cùng với nhau tạo nên một thứ âm thanh rất mịn mạng ,trong trẻo nhưng không kém phần vui tai .Đứa cầm đầu bọn chúng chỉ tầm mười tuổi cưỡi trên một con dê nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-dai-viet-de-quoc/2444027/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.