Sáng sớm ánh mặt trời vừa mới ló dạng , Minh Vũ đã choàng tỉnh giấc, đầu vẫn ong ong hơi nhức hồi tưởng lại màn triền miên tình ái tối qua , nhìn người con gái đang rúc sâu vào lòng mình như con mèo nhỏ lười biếng, làn da trắng nõn nà nay lại bị xanh tím vết trên cổ mà không khỏi lắc đầu cười khổ . Người ta mới mười bảy tuổi đầu đã bị mình ăn sạch thế này thật không bằng cầm thú , cũng may đây là dị giới chứ không phải hiện đại địa cầu , bằng không cậu đi tù mọt gông như chơi .
Đêm qua làm hăng say quá nên không để ý nơi này cách âm không tốt, thị nữ gia nô trong viện chỉ e đã nghe thấy tất cả mất rồi . Minh Vũ ngồi dậy tách cô mèo nhỏ ra khỏi cơ thể , quần áo chỉnh tề ngay ngắn bước chân ra khỏi phòng ngủ tiến về thư phòng , phân phó phòng bếp làm chút gì đó giải rượi rồi sai thị nữ mang bộ quần áo mới tinh đến cho Ngọc Bình sửa soạn . Minh Vũ mài nghiên mực bút cẩn thận , viết một chiếu chỉ phong hậu cho Ngọc Bình ban bố khắp toàn Đại Việt , chính thức truyền ra bên ngoài Đại Việt Vương Hậu đầu tiên Lê Ngọc Bình .
"Dừng lại...dừng lạiii...dừng"
_phừ...Bebe...bebe...bebe.
Tiếng của đám trẻ con lanh lảnh cùng với tiếng dê nhỏ hoà cùng với nhau tạo nên một thứ âm thanh rất mịn mạng ,trong trẻo nhưng không kém phần vui tai .Đứa cầm đầu bọn chúng chỉ tầm mười tuổi cưỡi trên một con dê nhỏ tuổi chưa trưởng thành , trên tay cầm một cây gậy bịt bông giả thành ngọn giáo kỵ sĩ lao lên phía trước đâm về phía người gỗ , đằng sau là lũ nhóc lít nhít chỉ năm sáu tuổi đang không ngừng cổ vũ hò la với nhau. Đứa cầm đầu không ai khác chính là I-an , thiếu tộc trưởng tộc người lùn đang cùng đám bạn trong tộc đùa nghịch chơi trò kỵ sĩ mà không biết rằng từ xa có mười ánh mắt đang nhìn chằm chằm như muốn ăn nuốt sống bọn chúng .
Như cảm nhận được từ xa có nguy hiểm đang tới , con dê con bỗng nhiên kêu rống cả lên , lồng lên xồng xộc hoảng loạn khiến đám trẻ con trố hết cả mắt không hiểu chuyện gì xảy ra . I-an trấn an nó mãi không được , chỉ đành dắt nó trở lại trong làng nhờ cha mình giúp đỡ . Chẳng ngờ khi cậu vừa quay lại từ đằng sau một sợi xích sắt bất ngờ phóng tới muốn bắt lấy cậu , tiếng vun vút như muốn xé tan không khí bị chặn lại bởi cây trường thương trong tay Ankan , rung lên bần bật làm tay hắn đau đến chảy máu ròng ròng rơi xuống nền đất .
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của I-an cùng đám trẻ , Inkan từ trong bụi rậm lao ra bên ngoài , trên tay cầm cây rìu lớn nhìn chằm chằm vào năm con người phía xa đang tới . Ankan nhìn năm kẻ tập kích tràn ngập cảnh giác , quay qua gấp gáp nói với I-an cùng đám trẻ :
" Thiếu tộc chủ mau mau rời khỏi nơi này chạy về hướng Bắc cầu viện Đại Việt tiếp ứng , tôi sẽ cùng Inkan ở đây chặn bọn chúng lại . Không còn kịp nữa rồi , đi mau"
Ankan mặc kệ thiếu chủ của mình còn đang ngơ ngác bế cậu đặt lên dê chiến của mình ,đánh mạnh vào mông khiến nó kếu lên một tiếng cắm đầu lao về hướng Bắc thẳng tiến Đại Việt , để lại Inkan cùng Ankan vẻ mặt ngưng trọng đối đầu với những kẻ tập kích . Một tiếng cười ghê rợn vang lên kèm với tiếng binh khí kéo lê bên trên mặt đất khiến hai người sởn cả gai ốc :
" Hehehe , cuối cùng cũng tìm ra đám chuột nhắt các ngươi trốn ở nơi đây , không uổng công sức truy tìm tung tích suốt bao năm qua . Lũ người lùn ngu xuẩn đã có gan từ bỏ thánh thần như các ngươi hãy đón nhận sự trừng phạt của bề trên đi thôi ."
Ankan cùng Inkan nhìn rõ năm người thân ảnh tiến tới lửa giận bừng bừng , bản giáp nặng nề, chiến kỵ uy mãnh, vũ khí lợi hại, xem ra kẻ thù đeo bám hai mươi năm trước cuối cùng cũng đã đánh tới tận cửa rồi . Đi đầu bọn hắn là tên đội trưởng với thanh trọng kiếm nặng nề , tiếp đến là tên đội phó với chiếc câu liêm quỷ dị , phía sau hắn là tên mang theo hai thanh trường kiếm khát máu bên hông , một tên khác cầm trên tay thanh trường thương tam lãng cỡ lớn và tên còn lại vác trên vai một cây đại chùy nặng trịch không ngừng dò xét hai người bọn họ .
Ankan , Inkan bốn mắt giao nhau , tiên hạ thủ vi cường xông lên tấn công bọn chúng . Tên đội phó thấy vậy chỉ hừ lạnh một tiếng , câu liêm quỷ dị trên tay phóng ra , tiếng xích sắt va chạm vào nhau kêu lên ken két doạ đến hai người vội vàng nâng lên vũ khí đón đỡ . Xích sắt nện mạnh lên hai thanh vũ khí của bọn hắn , lực đạo mạnh mẽ hất tung hai người ra khỏi lưng dê trọng thương rơi xuống mặt đất , sống chết không rõ.
" Bệ hạ , phía trước chính là dãy núi Vạn An , làng của người lùn chỉ cách chúng ta hai mươi dặm đường nữa thôi là có thể tới ."
Ông Trọng ngựa phi nước kiệu, chầm chậm lật tấm bản đồ xem xét một hồi rồi báo lại với Minh Vũ . Bốn người Minh Vũ xuất phát từ Thăng Long đến núi Vạn An chỉ cách năm mươi dặm đường , ngặt nỗi đường đất ngặt nghèo quanh co uấn lượn , ngựa phi không đi nước đại nên có phần chậm trễ xa xôi . Minh Vũ chỉ "ừm" một tiếng đáp lại không nặng không nhẹ rồi thúc ngựa đi tiếp , trong lòng chắc mẩm vừa vặn tới làng người lùn buổi trưa tham gia bữa tiệc đãi khách của bọn hắn , cũng thuận tiện thực hiện mục đích lần này tới đây lôi kéo nhân tâm, thu phục người lùn một phen .
Bỗng từ rừng rậm một bóng hình cưỡi trên con dê chiến lớn xông ra về phía bọn họ , Ông Trọng theo thói quen lao lên ngăn cản liền bị Minh Vũ khoát tay lui xuống , chỉ thấy trên lưng con dê là I-an khuôn mặt tái mét vì hoảng sợ nhìn Minh Vũ không ngừng gào lớn :
" Việt vương điện hạ xin cứu tộc ta . Việt vương điện hạ xin cứu tộc ta "
Minh Vũ nghe giọng hốt hoảng sợ hãi của I-an thì ngờ ngợ ra có chuyện chẳng lành , liền để Ông Trọng ghìm lấy dê chiến, vội vàng nhẹ giọng trấn an cậu nhóc :
" I-an thiếc tộc trưởng đừng nên hoảng loạn , mau kể cho bản vương nghe chuyện gì sảy ra với cha của ngươi , với làng người lùn rồi".
I-an nghe vậy gấp gáp một đoàn , cuống cuồng quỳ xuống dập đầu vái lạy Minh Vũ :
" Khẩn cầu Việt vương điện hạ cứu lấy ngôi làng, cứu lấy cha tôi . Làng của chúng tôi bị kẻ thù không ngờ tập kích , Ankan cùng Inkan hai thúc ở lại ngăn chặn bọn chúng giúp tôi thoát thân cầu cứu Đại Việt , cầu xin Việt vương cứu giúp chúng tôi , tôi xin nguyện làm trâu ngựa báo đáp ân tình cứu mạng "
Minh Vũ nghe vậy liền biết đại sự không ổn , không nói nhiều lời lập tức cắp I-an lên lưng ngựa Nê Thông , năm người bốn ngựa phi mã nước đại cấp tốc tiến về làng của người lùn nhanh chân cứu viện .
Làng bị tấn công khiến mọi người trong tộc ai nấy không kịp trở tay , ngôi làng rất nhanh đã thất thủ hoàn toàn , lửa cháy rừng rực, khói toả nghi ngút bốc lên trên cao, nhiều người bị thương nằm đến la liệt khắp cả dưới đất .Ankida mắt đầy tơ máu chống cây búa lớn xuống dưới mặt đất, thương tích nặng nề trên thân thể làm cho ông đau đến nhe răng. Năm tên trước mặt của ông ai cũng đều là cao thủ , lấy sức một người chống lại năm người quả là bất khả tư nghị mà . Tên đội phó nhìn thấy ông chật vật như vậy thì cười gằn , mở miệng mỉa mai :
" Ankida , ngươi hà tất phải đối đầu với chúng ta, với thánh thần làm chi ? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn theo chúng ta quay về thánh quốc , bổn sứ có thể cam đoan người đi theo ngươi không ai phải chịu cảnh tù đày chết chóc , bằng không thánh hoàng ban xuống thánh lệnh của thần giết sạch tất cả , gà chó không tha "
Ankiada nghe tên kia nói xong nhổ toẹt xuống đất một bãi máu đọng,ánh nhìn khinh bỉ đáp lại tên kia :
" Thánh lệnh ban ra chẳng qua chỉ là thứ đồ giả dối đê tiện của tên thánh hoàng hèn yếu nhu nhược , không doạ nổi được lão già này đâu . Các ngươi muốn chém muốn giết ta thì cứ việc, đem thân xác ta về cho thánh hoàng các ngươi , còn không đừng hòng mơ tưởng bắt lấy bản tộc trưởng ."
Thấy Ankida không chịu thoả hiệp hắn liền tức đến nghiến răng nghiến lợi , dùng xích câu liêm cuốn lấy một đứa trẻ người lùn bị thương thoi thóp gần đó , cười lạnh nói với Ankida :
" Nếu ngươi đã cố chấp như vậy, đừng trách bản sứ vô tình . Tên nhóc con này da dày thịt béo, vừa vặn làm miếng thịt tốt thử liềm của ta ".
"Đồ cầm thú vô liêm sỉ , mau dừng lại cho ta "
Ankida bất chấp thương thế của mình vung lên búa lớn lao về phía trước liền bị tên đội trưởng cầm trọng kiếm dài một quất chặn đứng , bất lực thổ huyết nhìn đứa trẻ sắp bị lưỡi liềm bổ thẳng xuống đầu . Đúng lúc này từ đâu bay ra một lưỡi rìu nhỏ vô cùng sắc bén đánh bật ra lưỡi liềm của tên kia , trong sự ngỡ ngàng của hắn một lưỡi rìu khác thẳng hướng tim hắn phóng đến bị tên đội trưởng nhanh chóng cản lại , dư lực ném ra mạnh đến nỗi khiến cho chân hắn lún sâu xuống đất, toàn thân hình lùi lại một đoạn khá dài , run lên bần bật . Tên cầm liềm khiếp đảm nhìn khắp xung quanh tìm kiếm kẻ đánh lén , không ngừng thét lớn :
" Kẻ đến là ai , có gan thì ra đây đánh một trận sòng phẳng , làm kẻ tiểu nhân đánh lén sau lưng hèn hạ như vậy còn đáng bộ mặt nam nhi hay sao ?"
Minh Vũ cưỡi trên Nê Thông cùng ba vị ái tướng của mình theo sau bước ra , khịt mũi coi thường nói :
" Hừ, chó khôn sẽ không cắn bậy ,tên súc sinh ngươi lấy trẻ con ra uy hiếp người khác cũng dám gọi Cô là kẻ tiểu nhân . Ngụy quân tử nhà ngươi khí phách cũng thật lớn lắm ."
Tên đội phó nhìn đám người Minh Vũ liền nhíu mày lại , kẻ đến không thiện , hai bên đều là cao thủ , không nhất thiết cứ phải gương cung bạt kiếm , lời nói cũng vì thế có phần hoà hoãn :
"Các hạ là ai, vì sao lại ngăn cản chúng ta đặc sứ thánh triều thực thi thánh lệnh . Tên người lùn này là tội phạm truy nã của toàn nhân loại, chỉ cần các vị không cản trở chúng ta hành sự , bổn sứ cam đoan thánh hoàng bệ hạ nhất định ban thưởng hậu hĩnh , công danh lợi lộc tuyệt không thiếu phần các vị ."
Minh Vũ nghe tên đội phó khua môi mua mép , miệng lưỡi trơn tru khinh thường cười lớn :
" Haha, bản vương mặc kệ các ngươi là người của thánh hoàng , thánh triều chó má gì cả , các ngươi dám động đến minh hữu người lùn của chúng ta , vậy cũng đừng trách Cô vương không nói lý lẽ . Chuyện ngày hôm nay bổn vương nhất định phải quản , các ngươi một tên đừng hòng sống sót rời khỏi chỗ này ".
Tên đội trưởng không lên tiếng lúc này đã đen mặt lại , mở miệng quát lớn :
" Ngu xuẩn , các ngươi dám chống lại thánh hoàng , chống lại thần thánh , các ngươi nhất định sẽ phải hối hận . Hãy đón nhận sự phán xét của thần thánh đi , lũ man di đê tiện "
" Phì . Miệng chó không thốt ra lời vàng ngọc , tự cho mình là đúng , dù thân thánh cũng không cứu nổi các ngươi đâu . Lý Ông Trong , Cao Lỗ hai khanh dậy dỗ bọn chúng một trận cho ta "
_ Cẩn tuân ý chỉ .
Cao Lỗ cùng Ông Trọng nghe lệnh Minh Vũ lập tức hành động tiến lên đối chiến với địch nhân .Cao Lỗ , Ông Trọng hai người đều là trời sinh thần lực , Cao Lỗ tay cầm một đôi chiến phủ cỡ lớn , Ông Trọng tay cầm trường thương đen ngòm vung lên hạ xuống cực kỳ mãnh liệt , làm cho đám đặc sứ không kịp đón đánh, đau khổ chống cự từng nhát phủ , thương chém xuống . Tên đội trưởng dùng trọng kiếm gian nan đón đỡ ,sau mấy lượt liền bị chiến phủ Cao Lỗ dùng sức vạn cân bổ làm hai nửa . Lưỡi phủ sắc bén nhẹ nhàng xé toang trọng giáp của hắn , cắt thân thể ấy ra chia làm hai khúc , dư lực còn lại xoắn nát bấy hết lục phủ ngủ tạng .
Tên cầm song kiếm nhìn đội trưởng mình chết thảm như vậy thì hoảng sợ quay đầu bỏ chạy liền bị Cao Lỗ ném chiến phủ lớn của mình găm xuyên lồng ngực , lôi cả trái tim còn đang đỏ rực rơi hẳn ra ngoài .
Tên cầm thương cùng chùy gai cũng không khá gì hơn , không quá năm chiêu đã thành lệ quỷ dưới thương của Lý Ông Trọng , tên nào tên đấy thủng một lỗ lớn trước tim , chết không nhắm mắt . Tên đội phó mắt thấy cái chết đến gần thì điên cuồng liều mạng làm liều tấn công Minh Vũ , kết quả chết dưới lưỡi gươm của Lê Thị Hoa , một gươm xoẹt cổ , chết đến không thể chết lại .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]