Quang Minh thành , thành chủ phủ .
Dương Định chăm chú nhìn thanh bảo kiếm treo trên giá đã phủ đầy bụi bặm theo năm tháng thời gian mà không khỏi thở dài . Thế thời thời thế , con tạo xoay vần , Dương gia đã sớm bị đào thải khỏi bàn cờ thiên hạ , muốn trở mình lên sao mà khó khăn . Dương Định lão già rồi , chết không hối tiếc , thế nhưng con lão trẻ người non dạ , tương lai gia tộc nặng gánh trên vai , lão làm sao có thể yên tâm ? Bởi thế lần này lão đầu nhập Đại Việt chính là đánh cược tương lai của gia tộc , đánh cược sinh mạng của bản thân để Dương gia con cháu quật khởi lần nữa , rạng danh liệt tổ liệt tông .
Bỗng ngoài cửa có tiếng bước chân truyền tới , chỉ thấy một người thiếu niên tướng mạo khôi ngô tuấn tú xuất hiện hành lễ với ông :
– Thưa phụ thân , hài nhi đã tới .
– Bình nhi con đến thật đúng lúc lắm . Vi phụ ngày mai sẽ khởi hành cùng Lộc Khê đại nhân tiến về Vương đô ra mắt thánh thượng , đồng thời cũng nhận lấy sắc phong. Trong những ngày vi phụ vắng mặt , mọi sự trong thành toàn quyền đều do con quyết định . Vi phụ tuổi tác đã cao , thân thể suy kiệt , không sống đặng mấy năm nữa , nghĩ cũng đến lúc đám trẻ các con nối nghiệp cha ông rồi .
– Phụ thân đi chuyến này liệu có nguy hiểm gì chăng ?
Dương Bình giọng lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-dai-viet-de-quoc/2443998/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.