Đại bản doanh trại Hắc Phong .
Dưới ánh đèn đuốc sáng trưng tấm địa đồ da dê được trải rộng ra trước mặt mọi người ,từ vị trí đóng quân đến đồn lũy phòng ngự , chỗ nào chỗ nấy đều cắm chi chít các lá cờ hiệu làm cho Lưu Nghĩa không khỏi tặc lưỡi . Thám báo Đại Việt thực quá giỏi giang , ẩn giấu quá sâu , đến độ nắm từng đường đi nước bước như đương ở trong doanh địa kẻ thù thì thật đúng là thiên hạ đệ nhất kỳ binh .
Có điều lão Lưu cũng không biết rằng hệ thống tình báo " non choẹt " của Đại Việt đã phải khốn đốn thế nào mới thâm nhập được vào trong hàng ngũ của Triệu gia này. Vẫn biết hoàng để trong tay sở hữu cặp đôi song sát " Nhãn Ưng - Hoàng Ảnh " , thế nhưng một thanh niên vắt mũi chưa sạch thì lấy đâu ra bản lĩnh "lãnh đạo" cả đám " điệp viên " mới nhú này đây . Thành ra người phải gánh nồi thay ông " giời con " cuối cùng vẫn là trùm nuôi chim câu , dân buôn tin vịt mang tên Nguyễn Chích .
Nói đến việc này lão Chích cũng là tức đến ói máu , gánh một cục tạ Nhãn Ưng đã muốn mệt bở hơi tai , giờ lại phải gánh thêm cục nợ " hoàng ảnh " khiến vị đại nhân tuổi tứ tuần này suýt chút nữa thì oằn mất sống lưng . Hoàng đế báo đời đã đành , đằng này còn báo luôn cả Chích , báo cả lưỡng cục sống dở chết dở chân trước chân sau chạy như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-dai-viet-de-quoc/2443972/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.