Trình Văn Đào và A Vượng tăng tốc độ dùng cơm, sau khi ăn no liền trở về phòng nghỉ ngơi, bọn họ không có hứng thú xem náo nhiệt dưới lầu. Theo Trình Văn Đào thấy, nhi tử nhà mình đáng tin hơn tên Phương Minh kia nhiều, hắn căn bản không cần phải lấy lòng Phương Minh, chỉ cần không trở mặt với đối phương là được. A Vượng lại càng không quan tâm, hắn chỉ là một xa phu, gặp Phương Minh chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi. 
Một đêm ngon giấc. 
Ngày thứ hai, ba người đều dậy rất sớm, khi xuống lầu tính tiền, vốn muốn nhờ chưởng quầy thay bọn họ chuyển lời xin lỗi đến Phương Minh, lại không ngờ chưởng quỹ nói, vị Phương đại nhân kia vừa sáng sớm đã xuất phát đến Dĩnh Bắc Thành, còn trả tiền cho bọn họ rồi. 
Không ngờ Phương Minh lại vội vã không kịp đợi muốn đường ai nấy đi hơn bọn họ. 
"Đi thôi, xuất phát." Bất quá ba người ngược lại rất bình tĩnh, dù sao thì bọn họ vốn chỉ là vô tình gặp nhau, vì vậy cũng chả tổn thất gì. 
Đoạn đường kế tiếp rất thuận lợi, sáng ngày thứ tư, bọn họ thành công đến Dĩnh Bắc Thành. 
Dĩnh Bắc Thành không hổ là đô thành của một quốc gia, từ xa nhìn lại rất to lớn khổng lồ, cửa thành có trọng binh canh gác, muốn vào thành đều phải trải qua tra hỏi cẩn thận. 
Khi đến phiên xe Vân Thú của bọn họ, cũng bị dò hỏi kiểm tra. 
"Từ đâu đến đây?" 
"Thanh Sơn Thành." 
"Vào thành làm gì?" 
"Con ta thức tỉnh thiên phú Hồn Lực, ta mang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-chi-thuc-linh-su/773437/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.