Chương trước
Chương sau
Dù sao, giữa vũ trụ bao la, những người này muốn có cơ hội gặp nhau gần như có thể nói là vô cùng xa vời.
Sau khi Vô Danh kể lại tất cả, đưa cho Tiếu Ân mười lăm vật phẩm trang sức không gian.
Những thứ này đương nhiên là chứa thần lực kết tinh, trong mười hai chi nhánh, cứ mỗi một chi nhánh đều đạt được một, còn ở Ngân Tâm thu được tận ba cái, cứ như vậy có vẻ cũng không đủ cầu.
Vì Ngân Tâm quả thực quá lớn, cho dù là cộng cả mười ba chi nhánh lại chưa chắc đã dám khẳng định so được với phạm vi của Ngân Tâm.
Tiếu Ân tiện tay lấy một thứ lên, lực lượng tinh thần lướt qua một chút, tay hắn run run suýt nữa đánh rơi.
Thần lực kết tinh trong đó dày đặc, trong suốt không tì vết, dường như là không thấy giới hạn, đem lại cho hắn kích thích cực mạnh
- Vô Danh, trong này có bao nhiêu thần lực kết tinh?
Tiếu Ân giơ vật phẩm trang sức không gian lên hỏi.
Vô Danh thong thong thả thả đáp:
- Đại khái khoảng hơn mười ba triệu.
Da mặt Tiếu Ân giật giật:
- Là có được từ một nơi bán đấu giá?
- Đúng. Từ sau khi nắm được quy luật hành động của ta, mỗi lần bán đấu giá, thần lực kết tinh đạt được lại càng vượt xa lần trước.
Sắc mặt Tiếu Ân hơi đổi:
- Vô Danh, dọc đường có thần linh nào tìm đến gây phiền phức cho ngươi không?
- Có.
- Vậy ngươi đối phó thế nào?
Tiếu Ân lập tức khẩn trương, mặc dù hiểu rõ Vô Danh giờ đang đứng trước mặt mình nên tất nhiên là bình an không việc gì, nhưng trái tim hắn không nhịn được nhảy nhanh hơn mấy nhịp.
Dường như cảm ứng được sự khẩn trương của hắn, giọng nói của Vô Danh cũng khác một chút:
- Vì sao ta phải đối phó với bọn họ? Đi thẳng luôn.
Tiếu Ân ngẩn ra, lập tức nhớ ra Vô Danh chính là một trận đồ ma pháp cực lớn.
Nếu hắn không muốn chiến đấu với ai đó mà chỉ muốn rời đi, thì phỏng chừng cho dù là chủ thần tới cũng không cách nào ngăn cản được.
Thở dài một hơi nhẹ nhõm. Chuyện này cùng chỉ giao cho Vô Danh mới làm nên. Nếu đổi lại là chính mình hay Cự Ma Thần, thì khi chúng thần đã có sự phòng bị, sợ là bất kể thế nào cũng không có khả năng chạy thoát.
Sắp xếp lại một chút, Vô Danh báo lại một lượt số thần lực kết tinh trong từng vật phẩm trang sức không gian.
Trong năm lần bán đấu giá đầu tiên, bởi vì số người tham gia ít, chuẩn bị không đủ, nên số thần lực kết tinh cũng chỉ có được từ mười vạn đến ba trăm năm mươi vạn.
Còn từ lần thứ sáu trở đi, con số này cứ kéo lên như hoa nở.
Tới cuối cùng ở Ngân Tâm, hắn nói rõ, toàn bộ Ngân Tâm chỉ bán đấu giá ba lần. Sau ba lần, hắn sẽ rời đi không xuất hiện nữa.
Vì thế, giá cả đưa ra thực sự điên cuồng, đặc biệt là ở lần cuối cùng, không ngờ đã leo đến cái giá trên trời ba mươi triệu thần lực kết tinh.
Bây giờ Tiếu Ân cũng đã biết từ trước, ở thế giới này, thần lực kết tinh cũng rất nhiều, nhưng cũng rải rác khắp nơi. Nếu muốn tập trung đủ ba mươi triệu thần lực kết tinh mà nói sau lưng không có thần linh ủng hộ thì đánh chết hắn cũng không tin.
Tổng số thần lực kết tinh đạt được đã vượt rất xa qua dự tính của Tiếu Ân, không ngờ đã vững vàng ở con số gần hai trăm triệu.
Tiếu Ân hiểu, nếu để cho người khác biết mình có đống tiền lớn như thế thì kết cục chờ đón hắn chỉ có một, là bị người ta xông vào xâu xé tan tành.
Trước hết đem đống của này đưa vào trong đại lục thần tạo đã, để cho Cự Ma Thần xử lý.
Sau khi có được hơn trăm triệu thần lực kết tinh, Tiếu Ân tin tưởng Cự Ma Thần khẳng định có thể nâng cao thêm một bậc.
Vì thế, trong một tháng tiếp tục tu chỉnh này, Tiếu Ân cô đọng ra mười khối thần cách loại kém tất cả đều đem tặng cho Cự Ma Thần.
Sau đó, Tiếu Ân và Day Ville cùng nhau hấp thu hai mươi phần thần lực như sợi tơ mảnh giấu trong thân thể.
Phương pháp kiểu này cũng chỉ có ba người Tiếu Ân mới có thể có. Ngoài việc có linh hồn hoàn toàn giống nhau, trước khi trở thành chân thần còn có thể cầm giữ thần lực. Với phần thân thể nhân loại bên ngoài, cho dù là một tín đồ thành kính nhất, trong thân thể phàm tục cũng không thể đạt được thần lực dưới tình huống thần linh chưa từng giáng lâm. Nếu miễn cưỡng thì kết quả duy nhất sẽ là nổ banh xác mà chết.
Thần lực trên thân vì có tinh thần áp chế, tất nhiên không có khả năng có thể bị người ta tìm ra manh mối gì, mà Vô Danh cũng đã từng thề chắc chắn cam đoan như vậy, luân hồi giới cũng sẽ không cự tuyệt bọn họ tiến vào.
Tuy rằng sau khi cầm giữ được thần lực, động tác của bọn họ đều chậm hơn bình thường một chút, nhưng so với việc bị thần lực cường đại sát thương, hết thảy đều đáng giá.
Có lẽ, trong tình huống bị cưỡng ép, thần lực của Tiếu Ân không bằng sức mạnh lĩnh vực, nếu đối chọi lẫn nhau cũng không thể xuyên qua sức mạnh lĩnh vực phòng hộ.
Dù sao, sức mạnh lĩnh vực của Tiếu Ân thì ngay cả khi nữ thần Ánh Trăng giáng lâm, sử dụng thần lực tinh túy cũng không thể phá vỡ.
Nhưng phóng nhãn khắp vũ trụ, có thể có bao nhiêu ngụy thần và truyền kỳ làm được?
Khi Day Ville đối mặt với thần lực, cũng không phải là hết đường xoay xở, bị một đòn đánh chết.
Cho nên, Tiếu Ân và Day Ville hai người mới không tiếc hết thảy, thu cả hai mươi sợi thần lực vào cơ thể, thứ này dùng để đánh lén đúng là không thể tốt hơn.
Có điều, nếu có thể buông tay dùng thần lực để đánh lén, có tư cách này, sợ là cũng chỉ có một Tiếu Ân.
Tới một tinh cầu không người, Tiếu Ân, Day Ville lặng lẽ nhìn Vô Danh.
Hiện giờ cho đến lúc Ngân Tâm luân hồi giới mở ra còn không tới một năm. Nếu dựa theo tốc độc truyền tống bình thường, cơ bản là không có hy vọng tới kịp.
Nhưng đã có Vô Danh hứa hẹn, Tiếu Ân tự nhiên cũng hoàn toàn tin tưởng hắn có thể đưa mình tới đó kịp kỳ hạn.
Lúc này, sau khi trở về, trên người Tiếu Ân cuối cùng cũng có gì đó mà Vô Danh không thể nhìn thấu.
Đối với một Day Ville đột nhiên xuất hiện, Vô Danh cũng có lộ ra sắc mặt kinh ngạc, tuy vẻ mặt này cũng chỉ chớp mắt lướt qua, nhưng với Tiếu Ân mà nói, lòng tự trọng của hắn đã được thỏa mãn thật to.
Tuy nhiên, điều duy nhất khiến hắn cảm thấy chán nản là Vô Danh không thèm để ý tới sự tồn tại của Day Ville, ánh mắt hắn nhìn ngoại trừ có chút kinh ngạc thì không còn một tí ý tứ muốn hỏi han gì hết. Ngay cả khi Tiếu Ân cố ý giống Day Ville từ động tác tới khí chất, hắn cũng hờ hững chẳng thèm quan tâm.
Việc này khiến cho Tiếu Ân vốn đã chuẩn bị rất kỹ tràn đầy tự tin rất nổi giận.
Cuối cùng, hắn cũng buông tha cho việc tính toán với tên đầu gỗ này, ngoan ngoãn đi theo hắn tới một tinh cầu không người.
Theo lời Vô Danh, khoảng cách truyền tống càng xa năng lượng cần thiết càng lớn. Nếu năng lượng quá khổng lồ thì sẽ tạo thành thương tổn không thể cứu vãn cho tinh cầu.
Tuy Vô Danh không đến mức có thể lập tức một lần đưa họ tới trung tâm vũ trụ, nhưng phạm vi truyền tống này cũng không phải nhỏ, cái gọi là truyện tống trận thượng cổ còn xa xa mới có thể bằng được.
Tiếu Ân cũng đã từng hỏi hắn, sau khi truyền tống sẽ có hậu quả gì, và nói giỡn có tạo thành một mảnh đại lục chìm trong tai ương không.
Kết quả là, sau khi Vô Danh lo lắng suy nghĩ một lúc, trả lời cực kỳ lạnh lùng:
- Không khiến cho cả đại lục chìm trong tai ương đâu, nhiều nhất chỉ tương đương với uy lực của một trăm cấm chú thôi.
Lúc ấy Tiếu Ân sợ đến không còn lời nào để nói. Cuối cùng đề xuất đến một tinh cầu không có người để truyền tống, thực ra cũng là ý tứ của bản thân Tiếu Ân.
Vô Danh tùy ý nhìn quanh tinh cầu, hắn vươn hai tay, cao cao lơ lửng giữa không trung.
Tinh cầu này nếu đã không có người, tất nhiên hoàn cảnh cũng rất khắc nghiệt, cơ bản là không thích hợp cho tất cả các chủng tộc.
Đặc biệt, ở giữa không trung là từng trận gió như những lưỡi dao suốt ngày đêm, nhiệt độ mặt đất quả thực cực thấp, đủ để khiến cho bất cứ kẻ nào cũng phải khắc sâu cảm nhận về lai lịch của câu băng tuyết ngập trời.
Nhưng khi Vô Danh lơ lửng giữa không trung, trong lòng Tiếu Ân không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác cực kỳ khác lạ, dường như lúc này Vô Danh đang hòa vào những cơn gió giữa trời thành một thể.
Không, không chỉ có gió trên trời, cảm giác này dường như vẫn còn tiếp tục dàn trải, chậm rãi, vô số thiên thạch nham nhở trên mặt đất kia, cả dòng dung nham nóng bỏng dưới lòng đất kia, cả tinh cầu dường như cũng đã dung hòa với Vô Danh.
Cả Tiếu Ân và Day Ville đều đổi sắc, chuyện cực kỳ không thể tin nổi này cư nhiên lại xảy ra trước mắt, khiến cho cái nhìn của bọn họ có sự thay đổi long trời lở đất.
Vô Danh chủ động đi theo Tiếu Ân, nhiều năm như thế, chẳng qua cũng chỉ chủ động ra tay một lần, hơn nữa một lần đó cũng không phải do hắn động thủ, mà chỉ là một chưởng nước trong tay hắn mà thôi.
Tuy Vô Danh đã từng nói qua, hắn có khả năng đánh vỡ tinh bích, đủ để khiến cho bất cứ kẻ nào cũng không dám đến gần.
Nhưng đó cũng chỉ là lời nói thôi, chưa có cơ hội chiêm ngưỡng, Tiếu Ân cũng không để trong lòng.
Nhưng, hôm nay, sau khi được chiêm ngưỡng thần uy của Vô Danh, Tiếu Ân mới thật sự hiểu được sự đáng sợ của người này. Nếu chỉ cần nói một lời muốn thôi, hắn hoàn toàn có khả năng xưng bá cả vũ trụ.
Khí tức của Vô Danh càng lúc càng mạnh, hơn nữa, khí tức hùng mạnh này cũng không truyền ra ngoài tinh cầu, chỉ lưu động quanh tinh cầu mà thôi.
Tất cả năng lượng của tinh cầu này sản sinh ra lúc này đều chảy vào trong cơ thể Vô Danh, khiến cho khí thế quanh thân hắn đạt tới một cực hạn mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Dần dần, thân thể Vô Danh dường như đã trở nên mờ ảo, đương nhiên Tiếu Ân biết nguyên nhân là vì năng lượng hắn đã hội tụ quá mạnh mẽ.
Đột nhiên trong đầu Tiếu Ân nảy ra một ý nghĩ, có thể hội tụ được năng lượng mạnh mẽ như thế nếu phóng xuất ra, thần lực của thần linh liệu có thể chống đỡ được không nhi?
Ý nghĩ này vừa mói lóe ra trong đầu hắn, trước mắt dường như lóe kim quang.
Sức mạnh lĩnh vực của mình nếu không ngừng tăng mạnh, không ngừng cô đọng, có thể có một ngày giông như thần khí đai lưng không? Trớ thành khắc tinh với thần vực của tất cả thần linh không?
Tiếu Ân cũng không biết, thực ra trong thần giới đã sớm có một người biến ý tướng này thành hành động.
Chẳng qua người kia làm cũng không phái nhắm vào thần vực của thần linh, mà uy hiếp ngay cả thần thể của bọn họ.
Nếu không có như thế, hắn cũng không có khả năng bị toàn thể thần linh căm thù, biến thành chuột chạy qua bàn ai cũng đòi đánh.
Năng lượng khổng lồ tiếp tục ra tăng, rồi bắt đầu bạo phát.
Lấy Vô Danh làm tâm, một cỗ sức mạnh thật lớn gợn sóng lan ra xung quanh. Phàm những nơi nào bị làn sóng này lướt qua lập tức bụi đất bay lên, cả mặt đất, trong vòng ba tấc, bất kể là những hòn đá cứng rắn cỡ nào trong nháy mắt đểu hóa thành bột mịn, sau cùng, trong cơn gió rít gào mà bay tản ra.
Tuy nhiên, cũng chi trong nháy mắt, gợn sóng này cũng đã ra xa cả cây số, hơn nữa thế đi mãnh liệt, bất kể là tốc độ hay uy lực cũng không chút suy yếu.
Trước mặt Vô Danh đã có một thông đạo có thể chứa được ba người.
Đây cũng không phái là dùng trận đổ ma pháp trận truyền tống để truyền tống vượt tinh cầu. mà là Vô Danh đã gom một lượng năng lượng khổng lồ mà tinh cầu này sinh ra trong một khoảng thòi gian mà đả thông thông đạo đi tới nơi xa xôi kia.
Có thể sử dụng được năng lượng khổng lổ như thế này, cho dù là Nhất Hào cũng không chắc có thể làm được.
Gợn sóng ba đào mành liệt nơi xa liên miên không dứt. lúc này thậm chí đã vượt quá cả giới hạn của tâm mắt.
Tiếu Ân thận trọng gọi:
- Vô Danh, đây có thể là trăm cấm chú sao?
- Đúng.
- Làn sóng đó đến thế nào mới dừng lại?
- Tới khắp cả tinh cầu sẽ dừng.
Tiếu Ân gật đầu thật mạnh một cái, sắc mặt trắng bệch, cùng với Day Ville vào trong thông đạo. Lúc này, hắn thật sự bội phục Vô Danh đến sát đất, thậm chí còn rất tin tưởng. cho dù là chúng thần cũng không có khả năng cao minh hơn hắn.
Có thể gom hết năng lượng trên một tinh cầu vào một chỗ đã là không thể tin nổi rồi mà Vô Danh lại còn hơn thế, khi hắn kích phát năng lượng, không ngờ phản lực của chúng cũng hoàn toàn trong tẩm tay.
Áp lực của việc khai thông truyền tống trận tạo thành tương đương với trên dưới một trăm cấm chú thật lớn cũng không phải bọn họ phái gánh chịu toàn bộ, mà là tinh câu này gánh.
Đối với thủ đoạn khống chế sức mạnh này. đã có thể được xưng là vô cùng kỳ diệu. Tiếu Ân mặc dù có tin tường Nhất Hào đi nữa. nhưng cũng biết chi bằng năng lực hiện tại của nó là không thể trong nháy mắt hoàn thành tất cà.
Tiếu Ân thẩm than trong lòng. Vô Danh đã khủng bổ như thế, thi lúc trước ai đã dựng lên cái trận đồ ma pháp lớn này? Người kia chẳng phải lại càng giỏi hơn sao.
Miên man suy nghĩ một lúc, bọn họ đã đi qua thông đạo.
Trước mắt thông đạo là một tinh cầu mênh mông bát ngát nhưng tuyệt không người không khói.
Khí hậu trên tinh cầu này cũng cực kỳ khắc nghiệt, thậm chí còn hơn xa tinh cầu lúc nãy, nhưng hoàn cảnh này vẫn không đủ để khiến đám người Tiếu Ân sợ hãi.
Day Ville vung tay lên, băng tuyết lập tức phóng ra, thứ này chẳng những có tác dụng vây khốn kè thù. hơn nữa còn có sức phòng hộ tương đương, mặc cho bên ngoài gió gào thét từng trận, đá roi như mưa, bọn họ ở bên trong cũng không có chút cám giác nào.
Tiếu Ân và Day Ville liếc nhau, giữa bọn họ. trong tình huống bình thường, căn bản là không cần dùng đến ngôn ngữ để nói chuyện, lúc này đã là tri kỷ có thể trao đổi qua ánh mắt.
Hiện tại, Tiếu Ân cám thấy trước kia quả thực mình đã xem nhẹ Vô Danh một cách trầm trọng.
Hít một hơi thật sâu, Tiếu Ân cười ha hả khen:
- Vô Danh, với thực lực của ngươi, cho dù là có bị thần linh đuổi tới cũng không cần sợ.
Vò Danh nghiêm túc nghĩ một chút mới đáp:
- Nếu ta không ra tay trước, tất nhiên không sợ, nhưng nếu đã ra tay một lần thì rất khó
nói.
Tiếu Ân khẽ gật đầu hỏi:
- Vừa mới rồi ngươi làm thế nào thế? Làm thế nào mới có thể hòa nhất khí tức của mình và cả tinh cầu? Có liên quan gì đến thần lực không?
Những lời này mới là hắn thật sự muốn hỏi, nếu là chính mình cũng có thể khống chế sức mạnh của tinh cầu. thì cho dù là nữ thần Ánh Trăng thật sự giáng lâm. Tiếu Ân cũng không sợ.
Thần linh tuy rang lợi hại, nhưng một số việc cũng khó có thể làm được.
Biểu hiện vừa rồi của Vô Danh, cho dù là chân thân nữ thần Ánh Trăng có tới cũng không làm gì được, đừng nói đến phân thân và hình chiếu.
Vô Danh nhìn hắn, cũng kể lại ti mi:
- Ta không dùng thần lực. Các thần linh này muốn vượt qua truyền tống tinh tế, là dựa vào thần lực của mình, nhưng ta dùng tự nhiên lực.
Tiếu Ân và Day Ville đều có chút sờ ngộ gật đầu.
- Sức mạnh tự nhiên có ở khắp nơi, không chỗ nào không có. Chi có điều ngươi nhìn không thấy và không kết nối được.
Vô Danh nhẹ giọng nói tiếp
- Nếu ngươi có thể cộng hưởng, tự nhiên có thể có sức mạnh để đối kháng với thần lực. nhưng nếu không thể cộng hướng với sức mạnh tự nhiên được thì vô kế khả thi.
Trên mặt Tiếu Ân có một tia cười khổ.
Sức mạnh tự nhiên khổng lồ và tinh túy, quả thực có thể sánh với thần vực, nhưng muốn dung nhập với tự nhiên lại không phải chuyện dễ dàng.
Ngoại trừ Vô Danh sinh vật có trí tuệ kỳ quái này, các chủng tộc bình thường muốn lĩnh ngộ được tự nhiên lực gần như có thể hình dung là nói si nói mộng.
Thử hỏi có mấy người có thể cảm ứng, hấp thu và khống chế được năng lượng của tinh
cầu.
Điều này. chi sợ ngay cả thần linh cũng không làm được. Nếu tự chém chính mình thành trăm ngàn mảnh thì có lẽ có thê thử một chút.
Tuy nhiên, Tiếu Ân vẫn động lòng. Đúng vậy, một mình mình thì làm không được, nhưng hai mình, ba mình, một vạn mình thì sao?
Hắn có mảnh vỡ thần cách trong tay, cũng có thể không ngừng bồi dường sự phát triển của linh hồn, nếu cuối cùng bồi dưỡng thành hơn vạn ngụy thần như Cự Ma Thần, hoặc bồi dưỡng ra hơn vạn ngụy thần như Day Ville, thì ý tưởng này cũng không chắc là không thể thực hiện được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.