- Đây là đòn ma pháp tấn công khủng bố mạnh nhất của vong linh cấp chín, cho dù là cùng giai cao thủ gặp phải cũng sẽ bị ảnh hưởng nhất định. Cương thi này hẳn là thủ hạ do chính vong linh đế vương phái đi thăm dò. Nếu hắn phát hiện tình huống có gì bất thường, chỉ e không chịu xuất hiện và sẽ gây nhiều khó khăn hơn cho chúng ta. Từ tinh thần ý niệm do Hắc Long Vương đột nhiên truyền đến, Tiếu Ân khe khẽ thở ra một hơi. Đối với loại tinh thần tấn công trình độ này, hắn tự nhiên là không để ở trong lòng. Nhưng Hắc Long Vương nói như thế ý tứ của hắn rõ ràng là nếu Tiếu Ân còn tiếp tục không để ý tới là không ổn, như vậy thật là quá ngu ngốc. Trao đổi tinh thần diễn ra chỉ trong nháy mắt, Tiếu Ân dưới sự tấn công của ma pháp khủng bố kiên cường cầm cự được ba giây rồi lập tức lắc la lắc lư lui ra phía sau vài bước, gần như đến gần sát đám sương mù chung quanh mới miễn cưỡng ngừng lại. Hắc Long Vương cũng ngẩng đầu nhìn, hoàn toàn bất động. Tuy nhiên khi hắn quay đầu lại nhìn Tiếu Ân liếc mắt một cái, trong ánh mắt có chút trêu chọc và kinh ngạc, dường như đang cảm khái trước hành động có vài phần chuyên nghiệp của Tiếu Ân. Sau đó, Hắc Long Vương quay đầu, hướng về đám vong linh sinh vật há miệng phát ra một đạo sóng xung kích không có thanh âm. Tuy rằng không có thanh âm gì cả, nhưng vong linh sinh vật bậc thấp dưới cấp bảy lúc này không ngờ tai ương ngập đầu. Một đám xương khô, cương thi tầng tầng lớp lớp sinh vật run run kịch liệt, như có một bàn tay vô hình chụp lấy thân thể bọn họ rồi ra sức lắc. Sóng xung kích không tiếng động của Hắc Long Vương kéo dài liên tục, dường như có thể duy trì đến vĩnh viễn. Nhưng đám đông vong linh sinh vật trước mặt hắn cũng ngã xuống tầng tầng lớp lớp. Xương cốt gãy nát, thân thể cương thi văng tung tóe, ngay cả quỷ hút máu hóa thành con dơi cũng nổ tung trong khi đang phi hành. Chỉ trong chốc lát đã có gần hai phần ba vong linh sinh vật toàn bộ diệt vong. Từng đạo vong linh khí từ những cỗ thi thể từ từ bay lên. Tiếu Ân kinh ngạc nhìn Hắc Long Vương, hắn không ngờ không có chút ý gì là muốn hấp thu cả. - Hắc Long Vương, ngươi không phải tính hấp thu vong linh lực lượng sao? - Hấp thu lực lượng chúng nó cũng vô dụng. Hắc Long Vương lập tức giải thích: - Bây giờ chỉ có vong linh cấp bảy trở lên mới có tác dụng hỗ trợ với ngươi và ta. Tiếu Ân lập tức thoải mái. Trách không được Hắc Long Vương lúc ở đại lục không hề tìm đảo Vong Linh gây phiền toái, bởi vì đảo Vong Linh tuy rằng rất lớn, nhưng số lượng vong linh bậc cao ở đó cực kỳ hữu hạn, đối với Hắc Long Vương tự nhiên không có sức hấp dẫn quá lớn. Nhưng khu mộ của ngụy thần không như vậy. Đẳng cấp cao nhất vong linh cấp đế vương tuy rằng không nhiều lắm, nhưng vong linh sinh vật cấp bảy cấp tám thì rất nhiều. Đó là do đã trải qua thời gian dài đằng đẵng phát triển mới khiến đám vong linh u u mê mê này từng bước trở thành những sinh vật hùng mạnh cấp bảy trở lên. Tuy nhiên do tính chất đặc thù về thể chất của vong linh, chúng nó có thể đạt tới cấp bảy cấp tám cũng đã là cực hạn. Thật sự có thể tiến thêm một bước trở thành quân vương, đế vương thậm chí là ngụy thần thì hiếm như lông phượng sừng lân, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ma pháp không tiếng động vừa rồi của Hắc Long Vương đã giết chết tất cả vong linh sinh vật dưới cấp bảy. Tuy rằng lúc này số lượng vong linh trong sân đã giảm đi hai phần ba, nhưng vẫn còn lại hơn một trăm vong linh sinh vật, không ngờ toàn bộ là vong linh cấp bảy hoặc cao hơn. Tiếu Ân nhìn đám đông vong linh trước mặt, trong lòng quả thật là cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần. Trách không được Hắc Long Vương chờ mong như thế đối với nơi này. Hoá ra chỉ sơ sơ một bình đài này số vong linh cấp cao cũng đã không kém hơn tất cả vong linh cấp cao của đảo Vong Linh. Đương nhiên, số lượng vong linh bậc thấp thì không cách nào so sánh nổi với số lượng khổng lồ của đảo Vong Linh kia. Sau một lát, sau khi tất cả vong linh bậc thấp đều đã bị tiêu diệt, Hắc Long Vương lẳng lặng đình chỉ sóng xung kích không tiếng động. Ngay khi hắn vừa mới dừng công kích, toàn bộ bình đài dường như rung chuyển một cái. Một cỗ khí tức như thể là đến từ chính viễn cổ ác ma từ tòa kiến trúc nằm ở trung tâm của bình đài thản nhiên dâng lên. Đó là một thứ khí tức đầy tính khủng bố, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng phá hủy tất cả mọi thứ trước mắt. Cường giả cấp bậc đại ma vương xuất trận đương nhiên sẽ gây ra cảm giác run sợ mạnh mẽ tấn công vào lòng can đảm và chiến ý của người khác. Nếu là người bình thường trong tình huống như vậy có lẽ sẽ ngây ra đó mà chờ, để cho cao thủ cấp trùm cường đại nhất này thoải mái phô bày uy phong xong rồi hiện thân ra. Nhưng cả hai người Hắc Long Vương và Tiếu Ân lại khác hẳn. Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, gần như là đồng thời đưa ra quyết định chính xác nhất. Lúc này cả đám vong linh đang quỳ mọp xuống đất, dường như là để cung nghênh vị vong linh vương giả chưa xuất hiện kia. Thấy được cơ hội tốt như vậy nếu còn không lợi dụng vậy Tiếu Ân cũng không phải là Tiếu Ân nữa rồi. Hắn vừa ra tay đã dùng ma pháp của tia chớp hệ vốn vẫn được xưng là tốc độ thiên hạ đệ nhất. Tuy rằng bây giờ ma pháp đã được chỉnh sửa vài chi tiết, tia chớp vốn dĩ màu trắng bây giờ dường như được sơn một lớp sơn đen chuyển thành màu đen nhánh. Nhưng loại tia chớp quỷ dị này không hề yếu hơn chút nào so với tia chớp chính thống. Hơn nữa trong năng lượng tia chớp còn ẩn chưa khả năng tê liệt cường đại. Bất cứ vong linh nào bị tia chớp đụng phải, cho dù là âm hồn không có thật thể, cũng không khỏi run lên vài cái rồi lâm vào trạng thái tê liệt. Tuy nhiên chính trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cả đám vong linh sinh vật, kể cả vong linh quân vương cấp tám cấp chín mặc dù chỉ khẽ run rẩy thôi nhưng không có bất kỳ vong linh nào có thể thoát khỏi tình cảnh quẫn bách. Tia chớp của Tiếu Ân sở dĩ có thể tạo ra uy lực kinh khủng như thế, nguyên nhân căn bản là do đám vong linh sinh vật này đều đang ngây người quỳ bái. Nếu chúng nó đứng phân tán ra, vậy dù Tiếu Ân bản lĩnh bằng trời cũng đừng mơ tưởng có thể quăng một mẻ lưới mà bắt được nhiều vong linh cấp bảy trở lên như vậy. Ánh mắt Hắc Long Vương sáng lên, hắn gần như là theo sát ngay sau tia chớp xông ra, cả người hóa thành một quầng sáng đen nhạt bay tới bên cạnh đám vong linh. Mười đạo hắc quang toát ra từ trên người Hắc Long Vương, mỗi một đạo hắc quang đều linh hoạt như vật sống, khéo léo chui vào trong thân thể mười vong linh sinh vật. Thân hình mười vong linh kia run lẩy bẩy, ánh mắt vốn đang có chút ngơ ngác không hiểu gì chợt toát ra vẻ sợ hãi, dường như là nhìn thấy cái gì đó mà chúng nó sợ hãi nhất trên đời này vậy. Từ miệng chúng vang lên những tiếng gào thét tuyệt vọng cực kỳ khó nghe. Tuy nhiên uy năng mười đạo hắc quang tỏa ra từ trên người Hắc Long Vương cực kì đáng sợ, chỉ ngắn ngủn trong vòng hơn mười giây, mười vong linh này cũng đã hoàn toàn bất động. Thân thể chúng nó đã cứng đơ, còn âm hồn bên trong thì đã hồn bay phách lạc. Gần như là cùng lúc đó, một dòng năng lượng vong linh tinh túy nhất thông qua hào quang màu đen truyền vào bên trong lĩnh vực Hắc Long Vương, và phát sinh biến hóa cực kỳ vi diệu. Hắc quang phát ra từ trên người Hắc Long Vương vừa từ bên trong cơ thể mười vong linh trở về đã nhanh chóng lại một lần nữa bay ra chui vào thân thể mười vong linh sinh vật khác. Tiếu Ân và Hắc Long Vương phối hợp rất ăn ý, trong khi Hắc Long Vương liều mạng hấp thu tinh hoa của đám vong linh sinh vật thì hắn lại không ngừng phóng thích ma pháp tia chớp cải tiến. Ma pháp này mang theo lực lượng tê liệt đã đạt tới một trình độ không thể tin nổi, tuy rằng Tiếu Ân chẳng qua chỉ là biểu hiện ra thực lực ma pháp sư cấp chín, nhưng trong ma pháp của hắn vẫn mang theo một chút lực lượng lĩnh vực mong manh. Lực lượng lĩnh vực là thứ lực lượng cường đại đến mức nào? So sánh với thứ lực lượng này, vòng bảo hộ của đám vong linh sinh vật cấp tám cấp chín phát ra cũng yếu ớt chẳng khác nào vỏ trứng gà mà thôi. Lực lượng lĩnh vực ẩn chứa trong tia chớp của Tiếu Ân tuy rằng nhỏ tới mức ngay cả Hắc Long Vương cũng không thể cảm ứng được, nhưng giống như cây búa nhỏ đập nát tất cả vòng bảo hộ. Sau đó năng lượng của tia chớp theo đó mà xông vào, tê liệt hoàn toàn cả đám vong linh sinh vật, chúng nó căn bản là không thể nhúc nhích, đứng tại chỗ run lẩy bẩy như là một đám rồi gỗ. Có thể khống chế tia chớp và lực lượng lĩnh vực đến mức vô cùng kì diệu như thế khiến Tiếu Ân cảm thấy vô cùng vui mừng. Trận chiến với Matt Lazo đã hoàn toàn kích phát lực lượng tiềm ẩn trong cơ thể Tiếu Ân, cũng khiến hắn có sự lĩnh hội sâu săc với khả năng khống chế ma pháp lực lượng. Giống như lúc này, lực lượng lĩnh vực đã có thể cương nhu kết hợp, nếu không, e là cũng khó mà giấu diếm được cường giả lão làng như Hắc Long Vương. Ánh mắt Hắc Long Vương nhìn Tiếu Ân đầy cảm kích, động tác dù có nhanh hơn vài phần nhưng nếu không có Tiếu Ân hết lòng phối hợp, bất kể như thế nào hắn cũng không có khả năng hấp thụ năng lượng nhanh đến như vậy. Theo số lượng vong linh cấp bảy chết trong tay Hắc Long Vương càng ngày càng nhiều, Tiếu Ân có thể càm ứng được rất rõ ràng rằng năng lượng dao động lưu chuyển chung quanh Hắc Long Vương cường đại dần lên. Đây chính là năng lượng tử vong tinh túy nhất trên thế giới này, lúc này đang bị lĩnh vực của Hắc Long Vương hấp thụ từng chút một. Khi trong lĩnh vực của hắn đã đầy năng lượng tử vong đối nghịch, lão long lập tức lấy ra một viên thần lực kết tinh màu đỏ đen, bóp nát giọt thần lực này, hút tín ngưỡng lực tràn ngập trong đso vào trong lĩnh vực. Tiếu Ân tuy rằng phải khống chế hành động của đám vong linh, nhưng chuyện này đối với hắn mà nói cũng không phải là quá khó khăn và thách thức, cho nên Tiếu Ân còn thừa rất nhiều tinh lực để có thể chú ý từng động tác của Hắc Long Vương. Dù sao, loại phương pháp tu luyện lĩnh vực kỳ dị này, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe thấy. Dưới sự liên thủ quan sát của Nhất Hào và hắn, hắn có thể hơi chút cảm nhận được biến hóa trong lĩnh vực của Hắc Long Vương. Năng lực này là hắn ngẫu nhiên có được sau trận chiến với Matt Lazo, cũng được cho là năng lực đặc dị có được sau khi ngưng luyện lực lượng lĩnh vực lần thứ hai. Trong cảm ứng của hắn, trong lĩnh vực của Hắc Long Vương tràn ngập hai loại năng lượng đối lập. Một loại đương nhiên là năng lượng tinh túy của vong linh sinh vật, một loại khác chính là năng lượng cảu thần lực kết tinh. Hai loại năng lượng này không ngừng giằng co trong lĩnh vực, biến toàn bộ lĩnh vực thành một lò luyện lớn, hòa tan hoàn toàn hai loại năng lượng đối lập này, hình thành một loại năng lượng đầy sức mạnh mới dường như bao hàm cả hai loại lực lượng kia. Vừa tiếp xúc loại năng lượng này, Tiếu Ân lập tức hiểu được, Hắc Long Vương đang tu luyện. Tuy nhiên phương pháp tu luyện này cũng không phải khổ tu, mà là thông qua các loại giết chóc mà đạt được, các tác dụng không khác gì huyết tế. Tuy nhiên năng lượng do huyết tế sinh ra thuộc về chúng thần. Còn năng lượng do phương pháp tu luyện này sinh ra thì chỉ thuộc về chính mình mà thôi. Nhất Hào nhanh chóng phân tích, chụp lại nhất cử nhất động của Hắc Long Vương, thậm chí còn chuyển háo tất cả biến hóa trong lĩnh vực của hắn thành số liệu lưu trữ lại. Có lẽ mấy thứ này tạm thời vô dụng, nhwung có thể dùng làm chỉ tiêu tham khảo. Hắc Long Vương ra tay nhanh như điện, đám vong linh sinh vật quỳ rạp trên mặt đất đang run lẩy bẩy đã bị hắn hấp thu với tốc độ cực nhanh. Trong thoáng chốc vơi đi hơn phân nửa, cuối cùng chỉ còn lại có hơn ba mươi con. Đang lúc hắn muốn bắn tia hắc quang về phía võ sĩ to lớn thủ lĩnh kia thì nghe tiếng của Tiếu Ân theo tinh thần ý thức truyền đến. Võ sĩ kia để dành cho ta. Động tác của Hắc Long Vương chẳng qua là hơi đổi một chút thì đạo hào quang rõ ràng sắp chui vào cơ thể võ sĩ hạng nặng kia bỗng đảo hướng giữa không trung, quay ngược về chui vào cơ thể một con quỷ hút máu quỳ bên cạnh võ sĩ. Con quỷ hút máu phát ra tiếng tru thảm thiết, nhưng thân thể kỳ quái ngoại trừ không ngừng run rẩy ra thì ngay cả một chút lực lượng phản kích cũng không có. Ngay lúc này, một tiếng tru đầy phẫn nộ vang lên vọng thấu trời cao. Lưới điện to lớn dường như phải chịu một áp lực khổng lồ, rốt cục thì ầm ầm sụp xuống. Vốn vong linh đế vương muốn từ từ ra vẻ ta đây một lát rồi mới xuất trận nhưng bây giờ hắn cũng chẳng thàm làm dáng nữa. Hắn đã cảm ứng được tất cả mọi chuyện phát sinh ngoài này, vị vong linh đế vương rốt cục cũng dùng phương thức cuồng bạo nhất và tốc độ nhanh nhất xuất hiện trước mặt mọi người. Một con gì đó cũng có hình dạng nhân loại tương tự như Tiếu Ân từ kiến trúc đổ nát kia nhảy ra. Tuy rằng hắn bảo trì hình dạng nhân loại, nhưng trên mặt hắn lại đầy những vết sẹo khủng bố, trong vết sẹo có một tầng chất lỏng màu xanh lục không ngừng sóng sánh. Trên đỉnh đầu mọc ra một cái sừng trâu thật lớn. Con này thuộc chủng tộc nào? Tiếu Ân nhanh chóng hỏi. Ánh mắt Hắc Long Vương nhìn thoáng qua tên đó rồi nói: Không biết. Cũng có chủng tộc ngươi không biết sao? Các chủng tộc trong vũ trụ thật sự là nhiều lắm, căn bản là không ai có thể gặp qua tất cả. Hơn nữa có rất nhiều chủng tộc như phù dung sớm nở tối tàn, đã sớm suy bại diệt vong, ta làm sao nhwos rõ nhiều như vậy. Tiếu Ân cười khổ một tiếng, đang muốn động thủ, bất chợt trong lòng vang lên tiếng cảnh báo. Tuy rằng từ trên người quái nhân trước mặt hắn có năng lượng dao động hùng mạnh đến cực điểm, dường như cũng không dưới năng lượng do Hắc Long Vương phóng thích ra, nhưng Tiếu Ân mơ hồ cảm ứng được, phía dưới kiến trúc đổ nát kia dường nhưu còn ẩn chứa cái gì đó càng hùng mạnh hơn. Một luồng khí lạnh xông ngược lên, Tiếu Ân đảo tròng mắt, kinh hô: Cẩn thận, đây là vong linh cấp đế vương. Hắc Long Vương ngẩn ra, thầm nghĩ nói câu này không phải rất vô nghĩa sao. Tuy nhiên trong nháy mắt hắn thấy được trong mắt Tiếu Ân lóe lên một tia giảo hoạt. Hắn tuy rằng cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng lão long vương khôn khéo đến mức nào, lập tức chấm dứt việc tiếp tục hấp thu năng lượng đám vong linh, mà xoay người lại đối mặt cùng vị vong linh đế vương kia. Khí tức tử vong cường đại từ trên người vong linh đế vương dáng người nhỏ bé tỏa ra tràn ngập toàn bộ bình đài. Sau khi cảm nhận được cỗ khí tức này, hơn hai mươi vong linh đang đứng run rẩy gần đó dường nhưu đột nhiên được bơm thuốc kích thích vậy. Trên người bọn chúng cũng tản mát ra khí tức tử vong tương tự, hợp thành một thể với khí tức tử vong trong không trung, trong nháy mắt đã thoát ra khỏi vây khốn của tia chớp của Tiếu Ân. Vẻ mặt Tiếu Ân đầy tiếc nuối thu hồi phép thuật không ngừng phát ra tia chớp. Kỳ thật với thực lực của hắn, chỉ cần hơi thêm vào một chút lực khống chế là có thể khiến cả đám vong linh quân vương cấp tám cấp chính đó sống dở chết dở. Nhưng đối mặt với một vong linh đế vương và thứ gì đó phía dưới càng gây cho hắn cảm giác nguy hiểm hơn vong linh trước mặt thì hắng cùng đành ẩn thàng thực lực. Vị quái nhân kia chợt quát một tiếng chóitai, trên người tỏa ra khói đen mù mịt, lực lượng của hắc ám lĩnh vực toàn bộ triển kha, khí thế mãnh liệt chụp xuống Hắc Long Vương. Hắc Long Vương hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường, hắn vươn tay, hào quang màu đen trên người như hóa thành một thanh trường thương nhanh nhưu tia chớp đâm về phía quái nhân. Hai cỗ lực lượng màu đen va vào nhau giữa không trung như hai đội quân cường hãn không sợ chết hung hăng va vào nhau, phát ra những tiếng ầm dữ dội. Tuy nhiên chỉ trong nháy mắt, Hắc Long Vương cũng đã chiếm thượng phong tuyệt đối. Phàm là bị hào quang màu đen phát ra từ người hắn chạm phải thì lập tức sẽ bị đồng hóa, chuyển thành hào quang trong suốt. Màn sương đen mịt mù sau khi va vào hào quang kia thì cũng không lui về phía sau, mà là hoàn toàn bị lực lượng của vầng hào quang cắn nuốt. Tuy rằng hai người đều là cường giả cấp bậc truyền kỳ, nhưng chênh lệch to lớn giữa hai người vượt qua rất xa ý liệu của mọi người. Dưới tác động của lĩnh vực của Hắc Long Vương, lĩnh vực của quái nhân không ngờ có vẻ không chịu nổi một kích. Tiếu Ân thầm nghĩ trong lòng, truyền thuyết nói Long tộc có năng lực đặc thù, có thể vượt cấp khiêu chiến quả nhiên là xác thực. Lĩnh vực của hắn quỷ dị mạnh mẽ, quả thực không phải thứ người thường có thể so sánh. Nhưng nếu so với Matt Lazo mà nói, sợ là con kém một bậc. Bởi vậy có thể thấy được, uy lực của bốn đại lĩnh vực tối cao khủng khiếp đến mức nào. Theo ánh hào quang màu đen không ngừng kéo dài màn sương đen cũng lập tức không ngừng lui về phía sau và phát ra những tiếng tru lảnh lót. Vong linh đứng chung quanh còn mười lăm con. Mười lăm vong linh này đều là những kẻ nổi bật nhất trong đám vong linh, đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng tiềm tu trong ngôi mộ. Tất cả đều là quân vương tiêu chuẩn cấp tám cấp chín. Cũng không phải Hắc Long Vương không muốn đi trước một bước hấp thu năng lượng của bọn họ, mà là bởi vì năng lượng của bọn chúng quá mức hùng mạnh cho nên Hắc Long Vương mới có thể tạm lưu bọn chúng lại mà tiêu diệt hơn tám mươi vong linh cấp bảy kia trước. Lúc này, mười lăm vị vong linh quân vương đồng thời giơ tay lên, trừ hai vị cửu cấp vong linh quân vương đang kiềm chế Tiếu Ân ra, những vong linh còn lại đều dùng ma pháp cường đại nhất tận tình giá xuống đầu Hắc Long Vương. Nhưng mà những ma pháp công kích của đám quân vương này một khi tiếp xúc với Hắc Long Vương lĩnh vực, lập tức liền trở nên mềm mại vô lực, rốt cuộc không gây ra được tác dụng gì. Nguyên nhân là do cấp bậc chênh lệch quá xa nên công kích của bọn chúng rất khó có tác dụng thực sự gì. Đặc biệt sau khi bọn chúng triển khai kết giới mới phát hiện, loại kết giới trình độ này căn bản là không thể xâm phạm lĩnh vực của hai vị đại cường giả. Tác dụng lớn nhất mà bọn chúng có thể làm được chính là hơi kiềm chế một chút mà thôi. Còn vị vong linh đế vương kia vừa phát ra những tiếng rít gào như sấm rền, vừa lùi dần về kiến trúc gần như toàn bộ đổ nát ở trung ương của bình đài. Nhìn động tác của hắn thi có vẻ như là bị Hắc Long Vượng áp chế nên mới bất đắc dĩ lui về phía sau. Nhưng Tiếu Ân và Hắc Long Vương sớm có đề phòng cũng đã nhìn ra, hắn làm như vậy tám chín phần mười là cố ý. Nêu không, tốt xấu gì cũng là một vong linh đế vương, không có khả năng vô dụng như thế. Tên võ sĩ mặc áo giáp ma pháp cao lớn kia thân cao tới năm thước, cầm trong tay vũ khí ma pháp, bổ xuống đầu Tiếu Ân. Vóc dáng hắn tuy rằng cao lớn, nhưng động tác cực nhanh nhẹn, như mèo rừng, nhẹ nhàng và khéo léo, gần như đều là dùng mũi chân để di chuyển. Ở phía sau hắn, một vị cửu cấp vong linh pháp sư đang liều mạng mở ra kết giới, bên trong kết giới có năng lực giam cầm cường đại muốn hạn chế hành động của Tiếu Ân đến mức thấp nhất, để tên võ sĩ kia có cơ hội chém trúng Tiếu Ân. Tiếu Ân không nhanh không chậm mở ra kết giới giằng co với tên vong linh quân vương cấp chín. Dưới sự cố ý áp chế của hắn, lĩnh vực cũng chỉ phát huy tác dụng của kết giới. Tuy nhiên bởi vì lực lượng lĩnh vực quá mức hùng mạnh nhưng thuộc tính khác trước mặt lực lượng thuần túy đều bị áp chế mất tăm mất tích, cho nên ngay cả khi Tiếu Ân đã dùng năng lượng bắt chước kết giới, thì thuộc tính vẫn chỉ thuần túy là lực lượng mà thôi. Dưới sự chống đỡ của lĩnh vực, năng lực giam cầm trong kết giới của đối phương đối với Tiếu Ân mà nói, chẳng qua chỉ là trò đùa mà thôi. Muốn kết giới giam cầm lực lượng lĩnh vực thì ngay cả vô tận lĩnh vực của Matt Lazo cũng không có khả năng, cho nên tên vong linh quân vương cấp chín kia càng làm không được. Tuy nhiên Tiếu Ân cũng không thoải mái lắm. Mỗi một lần thanh kiếm to trong tay tên võ sĩ kia quơ lên là có một ngọn lửa hừng hực theo thanh cự kiếm tấn công tới. Thuộc tính ngọn lửa hoàn toàn bất đồng với thuộc tính của vong linh. Ngoài ra còn mang theo một chút tín ngưỡng lực thành kính, có thể khắc chế ở một trình độ nhất định đối với thuộc tính vong linh. Đặc biệt là kết giới do tên quân vương kia tỉ mỉ bố trí khi bị ngọn lửa này đốt phải dường như cũng bị ảnh hưởng nhất định, năng lực giam cầm đối với Tiếu Ân cũng suy yếu không ít. Tiếu Ân vẫn khéo léo cầm cự với hai đối thủ, vừa giằng co với tên vong linh khổng lồ này, vừa cẩn thận cảm ứng năng lượng biến hóa trên người hắn. Đây chính là một cơ hội tốt hiếm có, hắn muốn biết tên vong linh khổng lồ này đến tột cùng là làm cách nào mà có thể dùng phương pháp của võ sĩ mà phát huy uy lực của ma pháp sư. Rốt cục, tên khổng lồ kia cũng ngừng lại, từ trong miệng hắn mơ hồ truyền ra những tiếng rít gào đầy phẫn nộ, dường như đối với việc động tác của mình không ngờ không linh hoạt bằng một ma pháp sư cảm thấy phẫn hận không ngừng. Thanh kiếm lớn trong tay hắn đột nhiên xoay tít như bánh xe, từng đạo kiếm quang do ma pháp nguyên tố ngưng tụ thành phóng lên cao, rồi đột nhiên kết thành lưới kiếm che trời phủ đất chụp xuống đầu Tiếu Ân. Cảm ứng được năng lượng ẩn chứa trong trận mưa kiếm quang này, hai mắt Tiếu Ân mơ hồ tỏa sáng. Lực lượng bộc phát đạt đến trình độ này đã vượt qua cực hạn mà võ sĩ có thể đạt tới rất xa, cho dù là ma thú kỵ sĩ cũng quyết không thể cùng ma thú phối hợp ăn ý như thế. Kiếm quang này có chút tương tự như ma pháp cấp bảy Tử Vong Xạ Tuyến, nhưng uy lực đã vượt qua ma pháp cấp bảy, đạt tới cảnh giới rất cao. Nói cách khác, vị võ sĩ này kỳ thật là lấy vũ khí trong tay phóng thích ma pháp, hơn nữa uy lực của ma pháp không hề kém hơn chút nào so với ma pháp cấp tám. Trên người Tiếu Ân đột nhiên bộc phát một vầng kim quang chói mắt, một ma pháp bào kỳ lạ xuất hiện trên người hắn. Từ ma pháp bào phát ra một bức tường năng lượng, ngăn trở tất cả kiếm quang này lại. Tuy nhiên, tên khổng lồ kia cũng không nổi giận, hắn múa thanh đại kiếm một vòng, lại một vòng kiếm khí xông thẳng đến, uy lực to lớn, dường như càng mạnh hơn lúc trước. Cho dù là có ma pháp bào bảo vệ, Tiếu Ân cũng có thể cảm ứng được lực lượng khủng bố của vòng kiếm khí này. Lúc này, trong lòng Tiếu Ân vừa kinh hãi vừa mừng rỡ. Hắn kinh hãi chính là, theo sách cổ ghi lại, đám ma pháp võ sĩ do thần linh bồi dưỡng chuyên môn bảo vệ thần điện này quả nhiên có thực lực hùng mạnh như lời đồn. Chỉ có điều, ma pháp võ sĩ tuy rằng có uy lực cường đại không hề thua kém ma pháp sư cùng giai, nhưng phương pháp bộc lộ uy lực của bọn họ kỳ thực cũng chỉ có một, đó chính là biến ma pháp thành lực lượng công kích thuần túy, lấy lực lượng hùng mạnh áp chế tất cả. Điểm này không ngờ có chút tương tự như hiệu quả của lực lượng lĩnh vực mà Tiếu Ân đang sở hữu. Có lẽ đúng là bởi vì ma pháp võ sĩ không thể thi triển ma pháp đa dạng đặc sắc và nhiều thuộc tính kì dị như ma pháp sư, cho nên bọn họ mới có thể vứt bỏ tất cả thuộc tính, dồn tất cả tâm huyết vào lực lượng. Dưới công kích của lực lượng thuần túy, phát huy uy lực hùng mạnh đến không ngờ. Ngay cả kết giới của tên đồng bọn bên cạnh hắn cũng bị lực lượng thuần túy này cắt nát, phá thành từng mảnh nhỏ, rách rưới te tua. Còn ngọn lửa lúc đầu xuất hiện trên thanh cự kiếm, phỏng chừng là ma pháp thuộc tính của bản thân thanh vũ khí lúc này cũng đã hoàn toàn biến mất. Dù sao, dưới công kích của lực lượng thuần túy, thuộc tính có tồn tại cũng không thể mang đến trợ giúp gì nhiều. Thay vì tiêu hao năng lượng vô ích, không bằng tập trung tất cả vào lực lượng. Từ điểm này mà nói kiếm quang do tên võ sĩ khổng lồ phóng thích ra đã phát huy lực lượng ma pháp tới cực hạn rồi. Đương nhiên, từ ma pháp biến thành lực lượng so với lực lượng lĩnh vực chân chính cũng còn thua kém khá xa, ít nhất là trong cùng cấp bậc thì căn bản là không có gì có thể sánh bằng lực lượng lĩnh vực. Chung quanh Tiếu Ân lập tức xuất hiện một vòng năng lượng bảo hộ màu đen, khi mưa kiếm giăng đầy trời kia giáng xuống, đụng vào vòng bảo hộ quanh người Tiếu Ân, một cảnh tượng kỳ dị phát sinh. Mưa kiếm này không ngờ cứ như vậy vô thanh vô tức (CBRO: không một tiếng động) dung nhập vào bên trong vòng bảo hộ. Không có va chạm kịch liệt, cũng không có xẹt lửa chói mắt, chỉ có một sự im lặng thâm trầm. Mưa kiếm đầy trời như nước sông lớn đổ về biển cả, không ngờ không dậy nổi chút gợn sóng nào. Đây là đặc tính nhu của lực lượng lĩnh vực mà gần đây Tiếu Ân mới nắm giữ được. Trong tình huống cấp bậc hai bên chênh lệch quá xa như lúc này, lấy nhu thắng cương, quả thật có thể gây ra tác dụng khắc chế tốt nhất. Chỉ có điều, sau một trận giao phong này, Tiếu Ân đã có những hiểu biết hoàn toàn mới đối với uy lực của ma pháp võ sĩ, cực kỳ nhiệt tình với chuyện làm như thế nào để bồi dưỡng loại võ sĩ hùng mạnh như vậy. Nếu để Burns và hơn hai mươi vị võ sĩ tín đồ trung thành kia nắm giữ phương pháp hấp thu ma lực và chuyển hóa thành lực công kích hùng mạnh như vậy, đối với Tiếu Ân mà nói, sẽ có được một đội quân có sức chiến đấu cường đại. Nếu là trong số tín đồ đông đảo sàng lọc ra một số người nhất định, đào tạo bọn họ thành ma pháp võ sĩ đoàn, vậy hắn sẽ rất nhanh có thể có được thực lực hùng hậu không kém hơn ma pháp công hội. Đương nhiên, hết thảy những điều này chẳng qua chỉ là phán đoán mà thôi. Nếu ma pháp võ sĩ có thể bồi dưỡng dễ dàng như vậy, chỉ sợ trên đại lục đã sớm tràn ngập võ sĩ hùng mạnh như vậy. Những tiếng tru lánh lót không ngừng truyền đến. Tiếu Ân tuy rằng không quay đầu lại, nhưng hắn cảm ứng được rất rõ ràng vong linh đế vương kia đã dẫn dụ Hắc Long Vương tới trước kiến trúc hoang tàn sắp sụp xuống kia. Sau khi tới đây rồi, hắn lập tức một bước cũng không lùi quyết chiến với Hắc Long Vương đến cùng, không hề e dè chuyện lĩnh vực của hắn bị Hắc Long Vương lĩnh lực tiêu hủy và cắn nuốt, hắn thủy chung không lui nửa bước. Đột nhiên, màn sương đen lĩnh vực của vong linh đế vương tạm dừng một chút rồi chợt toàn bộ bùng nổ. Năng lượng cường đại gần như là tự báo khiến ngay cả Hắc Long Vương cũng rất là kiêng kị. Hắn không chế hào quang màu đen như thể là vô cùng vô tận đánh tan tất cả màn sương đen tới gần hắn. Một cái bóng mờ nhạt đột nhiên xuất hiện bên trong, màn sương đen nương theo ánh hào quang màu đen của Hắc Long Vương như một tia chớp chụp tới người hắn. Hào quang quanh mình Hắc Long Vương tuy rằng hùng mạnh vô cùng, nhwung người này dường như không bị ảnh hưởng gì cả, cứ như vậy mà không ngừng xông tới, gần như chỉ trong chốc lát nữa thôi sẽ chạm vào thân thể Hắc Long Vương. Nhưng chính lúc đó, khóe miệng Hắc Long Vương đột nhiên lộ ra nụ cười trào phúng. Hắn khoát tay, giống như đã sớm chuẩn bị từ rất lâu rồi, một vầng hào quang vàng rực từ bàn tay hắn tỏa ra. Đó là một loại lực lượng nóng bỏng chói chang, bên trong năng lượng ẩn chứa đầy thuộc tính quang minh, là thứ năng lượng mà tuyệt đối không vong linh pháp sư nào có thể kích phát. Từ bóng người kia phát ra một tiếng kêu thê lương khủng bố. Dưới ánh hào quang chiếu rọi, thân thể hư ảo của hắn không ngờ trở nên giống như thực thể. Đây là một âm hồn, một âm hồn hùng mạnh tới mức gần như đã hóa thành thực thể, âm hồn đã tiếp cận cấp bậc vong linh ngụy thần. Trên bình đài chẳng những có vong linh đế vương, hơn nữa số lượng không chỉ có một. Trong đó có một vị sức mạnh to lớn, sắp sửa tiến giai bước vào cảnh giới cao hơn. Tuy nhiên điều đáng tiếc chính là, âm hồn đế vương này đánh lén Hắc Long Vương không thành công, ngược lại bị trúng đòn ngoài ý liệu, bị hào quang mà Hắc Long Vương đã sớm chuẩn bị từ lâu gắt gao vây khống, năng lượng trên người bắt đầu tiêu tan với tốc độ điên cuồng. Trong giây lát, khi ánh kim quang soi rọi xuống thì thân thể gần như là thực thể của âm hồn đế vương bắt đầu xuất hiện vết nứt. Từng làn khói đen lũ lượt bốc ra từ những vết nứt này, sau đó chúng bị kim quang chiếu vào liền lập tức tiêu tan thành hư vô, dường như chưa từng xuất hiện bao giờ. Trong đôi mắt âm hồn đế vương lộ ra vẻ hoảng sợ và phẫn nộ cực độ. Hắn vươn hai bàn tay ra, rồi chúng đột nhiên nổ tung, một đám sương đen đậm đặc như thể rắn hung hăng đánh về phía Hắc Long Vương. Hắc Long Vương nhíu mày nhăn mặt, than nhỏ một tiếng, hào quang màu đen trên người hóa thành một sợi dây thừng dài, quấn chặt thứ sương đen đặc quánh đó tầng tầng lớp lớp. Cùng lúc đó, thể tích màn sương đen nhanh chóng thu nhỏ lại, chỉ trong chốc lát đã bị Hắc Long Vương biến thành dinh dưỡng hoàn toàn hấp thu. Tuy nhiên, sau khi chặt đứt hai cánh tay thì âm hồn đế vương cũng dễ dàng thoát khỏi vầng hào quang vàng rực do Hắc Long Vương phóng xuất ra. Nhưng mà, khi thân hình âm hồn đế vương còn chưa kịp trụ vững thì một cỗ lực lượng không thể tin nổi đã hoàn toàn bao phủ nó. Lúc này, âm hồn đế vương có một cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có, ngay cả âm hồn chưa ngưng tụ thành thực thể kia cũng run rẩy. Tiếu Ân không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh hắn, còn hai vong linh quân vương cấp chín giằng có với hắn thì một té ngã trên đất, một biến đi đâu mất một cách kì lạ. Tuy nhiên điều thực sự làm hắn kinh hãi chính là, khí thế toát ra từ trên người Tiếu Ân không ngờ cường đại lên mấy chục lần. Ngay trong khoảnh khắc này, âm hồn đế vương đã hiểu rõ mọi chuyện. Hai sinh vật đứng trước mắt hắn không phải tổ hợp vong linh đế vương và vong linh cấp chín như hắn kết luận sau nửa ngày quan sát. Mà đó là hai cao thủ cảnh giới truyền kỳ chân chính. Hơn nữa còn là hai sinh vật còn sống, không phải vong linh của khu mộ của ngụy thần. Không chỉ như thế, hai sinh vật này còn sớm nhìn thấu bố trí của hắn, tương kế tựu kế, phản công lại mình một đòn trở tay không kịp. Nghĩ thế, lửa giận trong lòng âm hồn đế vương đùng đùng bốc lên, hắc khí chung quanh người hắn bất chợt mở rộng ra mấy chục lần. Sau đó, một luồng tinh thần xung kích đầy khuất nhục và thù hận tới cực điểm đột nhiên phát ra, tấn công Tiếu Ân. Một cỗ tinh thần xung kích này hội tụ năng lượng cường đại, đã đạt tới cực hạn của âm hồn đế vương. Lực lượng tinh thần vốn dĩ hư ảo lúc này đông kết lại gần như thực thể. Đó là sự thù hận của hắn đối với việc hai người đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay, là sự phẫn nộ do tôn nghiêm của một vị vong linh đế vương bị xúc phạm, cũng là nỗi oán hận đặc biệt từ sâu trong trái tim của chủng tộc Vong Linh đói với tất cả sinh vật còn sống. Chỉ nháy mắt mà thôi, âm hồn đế vương vốn đang bị trọng thương đã bộc phát ra toàn bộ lực lượng của hắn. Lĩnh vực của hắn, lực lượng tinh thần của hắn, tất cả tiềm năng của hắn đều ngưng tụ thành một thể. Khí thế ngạo nghễ thiên hạ, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật hùng hồn xông tới. Dưới sự cổ vũ của trái tim đầy thù hận, ánh mắt hắn ngời sáng, bức bản thân bộc phát tất cả tiềm năng của mình ra. Hắn có một niềm tin mãnh liệt, khó có thể diễn tả bằng ngôn từ rằng luồng sóng tinh thần này nhất định có thể khiến tên truyền kỳ giả trang làm vong linh cấp chín kia chịu không ít đau khổ. Cho dù không thể đánh chết hắn ngay tại chỗ, tuyệt đối cũng có thể đánh hắn trọng thương. Nhưng mà, ngay khi hắn vừa đánh ra đòn công kích cường đại nhất từ trước tới nay của mình, hắn thấy được ánh mắt của Tiếu Ân. Trong ánh mắt đó không có sự sợ hãi như hắn dự đoán, cũng không có sự hoảng hốt, trong hai con mắt trong suốt đó chỉ có một biểu tình... Biểu tình đó là sao? Âm hồn đế vương dường như có chút hồ đồ. Hắn đã thật lâu không gặp qua vẻ mặt này, cho nên trong khoảng thời gian ngắn không ngờ cũng không nhớ ra. Ầm! Tinh thần dao động va thật mạnh vào lực lượng lĩnh vực của Tiếu Ân. Tuy rằng thứ này dùng lực lượng tinh thần để tấn công là chính, nhưng đã là tất cả khả năng của âm hồn đế vương mới có thể phát huy đến trình độ siêu cấp như vậy, đủ để cho âm hồn đế vương tự hào. Chỉ có điều, sau khi hai cỗ năng lượng thật sự va vào nhau, sắc mặt âm hồn đế vương lập tức lộ ra vẻ không thể tin nổi. Thân hình hư ảo của hắn không ngừng run lên từng hồi, ngay cả nửa tiếng rít gào cũng không vang lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]