Tâm niệm khẽ chuyển, Tiếu Ân hỏi:
- Dida các hạ, trong ma pháp công hội vì sao không đi hai vị truyền kỳ pháp sư chứ? Nếu là lấy hai đánh một chẳng phải là nắm chắc sao?
Dida khẽ lắc đầu, dường như có điều kiêng kị. Nhưng một lát sau, cuối cùng nghĩ thông suốt, hắn đè thấp thanh âm chỉ có một người có thể nghe được, nói:
- Vị ngàn năm truyền kỳ kia đã là vị ma pháp sư cấp truyền kỳ cuối cùng trong ma pháp công hội, không, có thể nói là vị cuối cùng trên đại lục.
Sắc mặt của Tiếu Ân lập tức trở nên cực kỳ cổ quái, nói:
- Một người cuối cùng? Ngài không có tính sai chứ.
Dida liên tục cười khổ. Hắn dường như đã đem cười khổ của cả đời dùng hết trong ngày hôm nay:
- Tiếu Ân, trên đại lục quả thật đã không còn ngàn năm truyền kỳ. Mọi người đều nói, bọn họ ly khai nơi này. Nhưng không biết vì sao, những truyền kỳ rời đi dường như đều không có ý tứ trở về.
Khóe miệng Tiếu Ân giật giật. Chỉ có hắn mới hiểu được những ngàn năm truyền kỳ này có thể đã đi dạo trong vũ trụ.
Với sự to lớn, hiếm lạ của vũ trụ, chỉ cần bọn họ có thể rời khỏi nơi này, xác suất muốn trở về thật sự là quá thấp.
Dida ngửa đầu nhìn trời. Trong mắt lão tràn đầy chờ đợi. Tiếu Ân nhìn thấy ánh mắt của lão, đột nhiên hiểu được ý nghĩ của lão. Lão cũng muốn trở thành ngàn năm truyền kỳ, hơn nữa dọc theo con đường của những tiền bối này rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-chi-quang-nao-uy-long/1641632/quyen-5-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.