Tâm niệm khẽ chuyển, Tiếu Ân hỏi: - Dida các hạ, trong ma pháp công hội vì sao không đi hai vị truyền kỳ pháp sư chứ? Nếu là lấy hai đánh một chẳng phải là nắm chắc sao? Dida khẽ lắc đầu, dường như có điều kiêng kị. Nhưng một lát sau, cuối cùng nghĩ thông suốt, hắn đè thấp thanh âm chỉ có một người có thể nghe được, nói: - Vị ngàn năm truyền kỳ kia đã là vị ma pháp sư cấp truyền kỳ cuối cùng trong ma pháp công hội, không, có thể nói là vị cuối cùng trên đại lục. Sắc mặt của Tiếu Ân lập tức trở nên cực kỳ cổ quái, nói: - Một người cuối cùng? Ngài không có tính sai chứ. Dida liên tục cười khổ. Hắn dường như đã đem cười khổ của cả đời dùng hết trong ngày hôm nay: - Tiếu Ân, trên đại lục quả thật đã không còn ngàn năm truyền kỳ. Mọi người đều nói, bọn họ ly khai nơi này. Nhưng không biết vì sao, những truyền kỳ rời đi dường như đều không có ý tứ trở về. Khóe miệng Tiếu Ân giật giật. Chỉ có hắn mới hiểu được những ngàn năm truyền kỳ này có thể đã đi dạo trong vũ trụ. Với sự to lớn, hiếm lạ của vũ trụ, chỉ cần bọn họ có thể rời khỏi nơi này, xác suất muốn trở về thật sự là quá thấp. Dida ngửa đầu nhìn trời. Trong mắt lão tràn đầy chờ đợi. Tiếu Ân nhìn thấy ánh mắt của lão, đột nhiên hiểu được ý nghĩ của lão. Lão cũng muốn trở thành ngàn năm truyền kỳ, hơn nữa dọc theo con đường của những tiền bối này rời khỏi nơi đây. Lão muốn nhìn xem, địa phương mình ở rốt cuộc là như thế nào. Nhẹ nhàng thở một hơi, Dida rốt cuộc từ trong mộng tưởng quay trở về. - Sau trận chiến ấy, ngàn năm truyền kỳ và vong linh đế vương đã cùng nhau rời đi. Cũng không ai biết bọn họ đi như thế nào. Hơn nữa qua hơn một trăm năm, bất kể là mạng lưới tình báo của chúng ta, hay là Vong Linh đảo bên kia, đều không có tin tức của ngàn năm truyền kỳ và vong linh đế vương. - Ta hiểu được. Tiếu Ân sau khi nghe được một số chuyện trên Vong Linh đảo, lập tức yên tâm xuống. Chỉ cần không có loại cao thủ siêu cấp này kiềm chế, như vậy hắn cũng sẽ không sợ hãi chỗ nào. Khi xoay người rời khỏi phòng của Dida, Tiếu Ân đột nhiên quay người lại, hỏi: - Dida các hạ, trong ma pháp công hội hiện tại còn có ngàn năm truyền kỳ không? Dida do dự một lát, nói: - Không biết, tuy nhiên theo ta được biết, trong hơn một trăm năm qua, chỉ có duy nhất một người nắm giữ thiên phú trở thành ngàn năm truyền kỳ. Thanh âm của Tiếu Ân hơi trầm xuống, hỏi: - Ai? Hắn đã quyết định, nếu ngày sau gặp người này, nhất định phải tránh thật xa. Dida chăm chú nhìn hắn một chút, nói: - Nếu nói còn có người có thể trở thành truyền kỳ ma pháp sư mới, như vậy cũng chỉ có sư phụ của ngươi. Thanh âm của Tiếu Ân khẽ run lên, khó có thể tin được hỏi: - Sư phụ của ta? Maren pháp sư có thể trở thành ngàn năm truyền kỳ… Đây dường như là một chuyện buồn cười nhất. - Đúng vậy, sư phụ của ngươi. Sắc mặt của Dida vô cùng ngưng trọng. Hắn nói rõ ràng từng chữ một: - Sư phụ của ngươi, ma pháp sư Urey. Đột nhiên, Tiếu Ân đã hiểu ra. Theo như lời của Dida đại tát mãn cũng không phải Maren, mà là người làm ra Sát Lục Thiên Mạc. Hít thật sâu một hơi không khí lạnh lẽo, Tiếu Ân phun ra tất cả khí tức nóng bỏng trong lòng. Người này thật sự là quá đáng sợ, không ngờ lại có khả năng trở thành ngàn năm truyền kỳ. Hèn chi sau khi Dida đại tát mãn nhìn thấy Sát Lục kết giới của hắn, lập tức trở nên rất tốt. Thì ra ở sau lưng hắn, không ngờ còn có một cỗ thế lực khổng lồ như vậy. Tuy nhiên chỉ có Tiếu Ân mới rõ ràng, chỗ dựa vững chắc này của hắn trên thực tế là giả mà thôi. Chẳng qua từ trong miệng của Dida, cũng khiến Tiếu Ân biết được tên của vị ma pháp sư kia. Urey… Một ngày sau, Tiếu Ân cáo từ Dida và mấy người Kim, bay về phía đại sa mạc. Bởi vì Yidikalun cũng muốn phái một sứ giả cùng hắn đi Vong Linh đảo. Ở lúc chia tay, bất kể là mấy người đệ tử, hay là Juliana đều lưu luyến. Ngay cả Hắn Toàn Phong tên đại ma thú này cũng chơi xấu lăn lộn trên mặt đất, mặt dày mày dạn nhất định phải đi theo. Hành động nhân tính hóa của tên đại ma thú này, ngay cả Dida đại tát mãn cũng tấm tắc lấy làm kỳ. Và theo lý mà nói, nó rất có khả năng tiến giai làm cửu cấp ma thú, trở thành tồn tại cường đại giống như Yidikalun. Cũng may cuối cùng Tiếu Ân đều xử lý xong. Rốt cuộc một thân một mình bước trên hành trình đi tới đại sa mạc. Tốc độ của Tiếu Ân đương nhiên sẽ không quá chậm. Sau khi tấn thăng ma đạo sĩ, tốc độ phi hành của hắn lại có một bước nhảy vọt cực lớn. Đây là bởi vì sự hiểu biết của hắn đối với không gian nguyên tố đã tăng lên một bậc. Sau khi nắm giữ cảnh giới chất chồng, hắn có thể chất chồng nguyên tố phong hệ. Chỉ là một Phong Tường Thuật dưới sự khống chế của hắn, uy lực đột nhiên tăng lên mấy lần. Ngay cả là Hắc Toàn Phong mở ra hai cánh, triển khai toàn lực, cũng chưa chắc có thể vượt qua Tiếu Ân. Tuy nhiên sau một ngày phi hành với tốc độ này, Tiếu Ân coi như đã hiểu ra, Rui Pike ngày trước rốt cuộc là truy tung Hắc Toàn Phong như thế nào. Cũng chỉ có đạt tới tiêu chuẩn ma đạo sĩ cấp bậc mới có thể gia tăng tốc độ đến trình độ này. Hai ngày, hắn chỉ dùng hai ngày cũng đã tiến vào bên trong đại sa mạc. Tuy nhiên sau khi tiến vào nơi này, Tiếu Ân liền giảm tốc độ xuống. Hắn không muốn thi triển toàn lực ở địa bàn của Yidikalun. Nếu như trêu chọc khiến con Thương Ưng này mất hứng, Tiếu Ân cũng không có nắm chắc toàn thân trở ra dưới sự truy kích của hắn. Bởi vì chỉ nói về tốc độ, loại ma thú phi hành không thể nghi ngờ là chủng tộc nhanh nhất trên đời này. Ngay cả long tộc ngày xưa cũng chưa chắc có thể nhanh hơn Yidikalun. Bay vào trong biển cát trăm dặm, Tiếu Ân hít sâu một hơi, lấy ra tín vật của Dida đưa cho trước khi vào đại sa mạc. Nhẹ nhàng vuốt ve mặt của thiết bài này, trong lòng Tiếu Ân cảm khái. Tín vật này của Dida công năng thật đầy đủ. Chẳng những đại biểu cho thân phận của hắn và thông tin, thậm chí ngay cả công năng liên hệ cũng có. Ngày sau mình cũng phải chuẩn bị mấy cái, tuyệt đối sẽ không kém cỏi hơn so với nó mới được. Hắn thầm nghĩ trong lòng, một cỗ lực lượng tinh thần cũng không chậm chút nào tiến vào bên trong thiết bài. Dần dần, ở mặt ngoài của thiết bài hiện ra hào quang nhàn nhạt, đạo hào quang này lúc mới bắt đầu thì chỉ như bình thường, giống như ánh sáng của con đom đóm, chỉ có thể chiếu sáng xung quanh một điểm địa phương không lớn lắm. Nhưng theo lực lượng tinh thần của Tiếu Ân càng ngày càng nhiều, cường độ của hào quang liền tăng lên dần dần, cuối cùng một cột quang trụ cực lớn từ trên thiết bài xông lên. Đạo quang trụ này không có dấu hiệu đã bay lên không trung, giống như trực tiếp đâm phá không trung chạy thẳng tận mây xanh. Ở trong sa mạc đột nhiên xuất hiện một thứ như vậy, có thể nói trong vòng ngàn dặm đều có thể thấy. Chẳng những như thế, đạo hào quang này sau khi đạt tới cực hạn, đột nhiên nổ tung ra ở đỉnh như vô số pháo hoa khuếch tán ra bốn phương tám hướng. Tiếng nổ cực lớn mà liên miên bất tuyệt vang vọng ở nơi đây. Những sinh vật ở phía xa trong sa mạc vô cùng hoảng sợ, chúng không ngừng di chuyển về phía càng xa hơn. Trong lúc nhất thời, bò cạp, nhện sa mạc còn có một số loại Tiếu Ân không biết tên từ trong chỗ ẩn núp đi ra. Chúng nó bất chấp cát bỏng dưới chân liều mạng bỏ chạy về phía cách Tiếu Ân xa hơn. Tốc độ của bọn chúng tuyệt đối không chậm. So với họ hàng của bọn chúng ở trên thảo nguyên hoặc bình nguyên ít nhất phải nhanh gấp đôi. Bởi vậy có thể thấy được, loại địa phương như sa mạc này, quả thật là chỗ rèn luyện tốt nhất. Đương nhiên, rèn luyện ở trong này cũng được công nhận là nơi nguy hiểm nhất. Tinh thần ý thức khuếch tán ra, Tiếu Ân có thể cảm ứng được rõ ràng tất cả tình huống trong vòng một trăm dặm. Sinh vật sa mạc có chân có thể di chuyển về phía xa. Nhưng những loại sa trùng (sâu cát) đem thân thể chôn sâu trong sa mạc ngay cả lốc xoáy cũng cuốn không ra thì không có may mắn như vậy. Sau khi chúng nó nghe được thanh âm này, cảm nhận được uy thế cường đại tràn ngập trong không gian, cũng biết ở nơi đây vừa tới một nhân vật khó có thể ngăn cản. Vì không muốn bị tai bay vạ gió, chúng nó chỉ còn cách đào sâu về phía dưới biển cát, sau đó chôn thân thể càng sâu vào bên trong biển cát. Khẽ than một tiếng, Tiếu Ân cực kỳ hài lòng đối với phạm vi có thể cảm ứng hiện nay của mình. Phạm vi đại ma pháp sư có thể cảm ứng cũng không vượt quá mười dặm. Ngay cả lục tinh đỉnh phong đại ma pháp sư như Linnuo cũng là như thế. Nhưng một khi đột phá cực hạn trở thành ma đạo sĩ, chẳng những lực lượng tinh thần trong khoảng thời gian ngắn cường đại hơn mấy lần mà ngay cả phạm vi cảm ứng của hắn cũng mở rộng ít nhất mười lần. Tuy nhiên Tiếu Ân cũng không tự mãn. Bởi vì hắn đặc biệt rõ ràng, bất kể là Dida, hay là Yidikalun, thực lực của bọn họ đều ở phía trên mình, hiện tại hắn chưa thể so sánh với họ được. Âm thanh trên đầu vang vọng liên tục, mà lực lượng tinh thần của Tiếu Ân cũng tiêu hao với tốc độ cực nhanh. Thiết bài này chẳng qua chỉ là một vật chuyển đổi mà thôi, có thể duy trì thanh thế như vậy toàn bộ đều dựa vào lực lượng tinh thần của Tiếu Ân chống đỡ. Nếu là trước kia, Tiếu Ân tuyệt đối không dám tùy ý tiêu hao lực lượng tinh thần như vậy, ít nhất cũng phải đồng thời sử dụng Tử Kim tinh thạch khôi phục tiêu hao mới phải. Nhưng tới hôm nay, sau khi hắn nắm giữ cảnh giới chất chồng, thì ngay cả sự hồi phục của lực lượng tinh thần cũng đạt tới hiệu quả chất chồng. So với trước đây, tốc độ ít nhất nhanh hơn mấy lần. Cho nên duy trì cục diện hiện nay cũng không cảm thấy có sức nhiều. Đại khái sau mười phút, năng lượng dao động cường đại từ phương xa truyền tới. Một cỗ khí tức tương đương với Linnuo vọt lại đây giống như cuồng phong bạo vũ. Tiếu Ân bình tĩnh ngẩng đầu nhìn. Trên bầu trời một thân ảnh màu hoàng kim giống như mũi tên rời cung bay thẳng tắp tới. Từ tốc độ của thân ảnh này xem ra, hắn tuyệt đối là muốn cho Tiếu Ân một cái hạ mã uy (uy thế chèn ép phủ đầu). Nhưng Tiếu Ân lại không dao động chút nào. Hắn cứ như vậy đứng trong không trung, khóe mắt sau khi liếc qua đối phương liền yên lặng thu lại, giống như đạo thân ảnh này cũng không tồn tại. Tiếng kêu thét hung ác vang lên cách đó không xa. Đạo thân ảnh hoàng kim này tưởng như thấy sắp va chạm cùng Tiếu Ân đến nơi nhưng ngay trong nháy mắt này đã vẽ ra một góc gần chín mươi độ, đột nhiên bay thẳng lên, mang theo một cỗ kình phong mãnh liệt bay lên. Nhưng cuồng phong này vừa mới hình thành, thậm chí còn chưa thổi tới trước người Tiếu Ân, lại đột nhiên ngừng lại một cách kỳ diệu khó hiểu. Giống như có một ma thủ vô hình, khiến những kình phong này tới vô tung, ngưng vô ảnh. Đạo thân ảnh màu hoàng kim kia rốt cuộc dừng lại, đây chỉ là một loài phi cầm, tên cụ thể Tiếu Ân không biết. Đầu của nó giống như chim gõ kiến, mỏ thật dài, dưới phản xạ của ánh mặt trời thỉnh thoảng nổi lên một đạo hào quang sang ngời, có vẻ đặc biệt hung hãn. Thân nó dài chừng năm thước, lông vũ màu lam đen có chút xám, phần bụng trắng như tuyết. Khi phi hành giống như một máy bay chiến đấu kiệt xuất, làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc. Cánh nó nhọn mà dài, giống như liêm đao (lưỡi hái),phỏng chừng khi giao thủ sinh vật bị đôi cánh này vẽ lên khẳng định sẽ lưu lại chút gì đó trên người. Loài chim hình dạng hung hãn như thế, Tiếu Ân chính là lần đầu tiên nhìn thấy. Hơn nữa từ năng lượng dao động trên người nó xem ra, thực lực của tên ma thú này chỉ sợ đã không kém hơn lục tinh đại ma pháp sư Linnuo bao nhiêu. Song phương đánh giá lẫn nhau, Tiếu Ân mỉm cười, hào quang trên thiết bài trong tay rất nhanh biến mất, ở trong thời gian rất ngắn đã tiêu tan vô tung. Hắn thu thiết bài vào trong vòng cổ không gian, nói: - Sứ giả Tiếu Ân của Dida đại tát mãn đến đây, Yidikalun các hạ ở nơi nào? Con hoàng kim đại điểu kia dùng ánh mắt không mấy thân thiện xem xét hắn. Chỉ có điều trong ánh mắt kia lại thủy chung có vài phần ý sợ hãi, sau đó chậm rãi xoay người bay về hướng vừa tới. Tiếu Ân bật cười. Hắn biết thủ đoạn tách nguyên tố phong hệ trong cuồng phong của mình, khiến cuồng phong tiêu tan đã khiến nó hơi bị e ngại. Nếu không nó tuyệt đối không có khả năng có thái độ tốt như vậy. Tốc độ của loài phi cầm một khi toàn lực thi triển quả nhiên là nhanh như tia chớp. Dựa theo đánh giá của Tiếu Ân, ngay cả Hắc Toàn Phong lúc này sau khi đã cắn nuốt thạch long, nhiều nhất cũng chỉ tương đương với loài phi cầm này mà thôi. Đương nhiên, nếu song phương giao thủ, như vậy Tiếu Ân có thể cam đoan, Hắn Toàn Phong nhất định có thắng không bại. Nhưng mà hắn lại không biết. Loài chim này trong bộ tộc hoàng kim ở sa mạc cũng là một loại tiếng tăm lừng lẫy với tốc độ nhanh hiếm thấy. Sau khi nó thấy một nhân loại không ngờ cũng có được tốc độ nhanh như vậy, lập tức trong lòng nổi lên tò mò, lấy tốc độ nhanh nhất bay về chỗ sâu trong sa mạc. Còn chuyện của Yidikalun giao cho, nó đã sớm vứt ra khỏi đầu. Tiếu Ân chỉ cảm thấy đối phương càng lúc càng nhanh, trong lòng kinh ngạc vạn phần. May mắn là mình đến đây, nếu đổi lại là một tát mãn chưa đạt tới cảnh giới ma đạo sĩ đến đây, ngay cả linh vật của hắn là phi hành hệ, cũng khẳng định bị bỏ rơi không biết chạy đi đâu. Cứ như vậy bay suốt năm giờ, tốc độ của con phi cầm kia rốt cuộc chậm lại. Cái mỏ nhọn của nó hơi hé ra, lúc này ánh mắt nhìn về phía Tiếu Ân lại tràn đầy khâm phục. Đối với loại ma thú chưa biến hóa thành nhân hình mà nói, chúng nó thủy chung đều mang ý kính sợ đối với tồn tại cường đại hơn so với mình. Tiếu Ân cũng không hơn gì, năm giờ qua thật sự là hao phí rất nhiều tinh lực của hắn. Nếu không phải đã tấn thăng làm ma đạo sĩ khẳng định là không chịu nổi. Lúc này, thấy con phi cầm này rốt cuộc chậm lại, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi nói: - Yidikalun các hạ ở chỗ này sao? Con phi cầm này đột nhiên ngẩn người, ánh mắt lộ ra các loại thần sắc kích động, kinh sợ. Hơn nữa, nó thậm chí còn dừng giữa không trung không bay về phía trước nữa. Trong lòng Tiếu Ân khẽ động, lập tức hiểu ra cạm bẫy, không khỏi khẽ nhíu mày, hỏi: - Xảy ra chuyện gì? Khi nói những lời này, Tiếu Ân lập tức khuếch tán tinh thần ý thức ra. Tuy nhiên chỉ chốc lát, hắn đã cảm ứng được ở gần chỗ trăm dặm cực hạn của tinh thần cảm ứng có một cỗ khí tức cường đại. Tiếu Ân nhướn mày, nhìn lại phía đó. Kim quang lóe lên, cỗ khí tức kia dường như đã biết bị Tiếu Ân phát hiện, cũng không giấu diếm nữa, từ chân trời vẽ lên một đạo cầu vồng kim sắc, lấy tốc độ nhanh gấp đôi so với Tiếu Ân và con phi cầm này bay lại đây. Khuôn mặt Tiếu Ân hơi co rút. Hắn đã nhận ra thân phận của người tới từ cỗ khí tức này. Yidikalun, vương giả của bộ tộc hoàng kim rốt cuộc đã xuất hiện. Tiếu Ân khe khẽ thở dài ở trong lòng, ma thú phi hành trong khi cùng người giao phong đã chiếm tiện nghi thật là quá lớn. Chỉ bằng tốc độ như vậy, chỉ cần hắn muốn rời khỏi chiến trường thì có ai có thể ngăn cản? Mà đối thủ của hắn nếu muốn chạy trốn thì làm sao có thể thoát khỏi sự truy kích của hắn. Cho nên trước khi có thể nắm chắc đánh bại hắn, tốt nhất là không nên trêu chọc cường địch loại trình độ này. Yidikalun rất nhanh đã đi tới bên cạnh bọn họ. Khiến Tiếu Ân giật mình chính là, hắn không ngờ cũng không xuất hiện với hình thái Hoàng Kim Thương Ưng, mà lại lấy hình thái nhân loại bay tới. Trong lòng Tiếu Ân lại lạnh lẽo một mảnh. Bởi vậy có thể thấy được, tốc độ này tuyệt đối không phải là cực hạn của Yidikalun. Thật không biết siêu cấp cường giả trong sa mạc này rốt cuộc có thể đạt tới mức nào. Sau khi tới trước mặt Tiếu Ân, đầu tiên là hắn trừng mắt nhìn con phi cầm dẫn đường cách đó không xa một cái. Bị Yidikalun trừng mắt, con phi cầm kia lập tức hạ xuống, nó vốn vô cùng thần tuấn lại tràn đầy một loại cảm giác sợ hãi và tử khí. Yidikalun vung tay lên, nói: - Trở về. Con phi cầm kia giống như lấy được đại xá một lần nữa bay lên. Tuy nhiên lúc này nó cũng hướng về phía đường cũ trở về. Tiếu Ân nao nao sau đó lập tức hiểu ra. Hắn vừa rồi đã đi một chặng đường oan uổng. Tuy nhiên nhìn thần thái khi rời đi của con phi cầm kia so sánh với thần thái hăng hái của nó khi mới xuất hiện, trong lòng Tiếu Ân thật sự cũng không thể nổi lên oán niệm gì. - Yidikalun các hạ, xin chào ngài. Tiếu Ân khẽ gật đầu, tay phải để trước ngực, làm một cái lễ tiết thường thấy của ma pháp sư khi đối mặt cường giả. Hoàng Kim Vương lạnh lùng đánh giá Tiếu Ân, trong mắt không ngờ nổi lên vẻ kinh ngạc. Một lúc sau, hắn rốt cuộc mở miệng: - Ngươi là… Tiếu Ân? Tiếu Ân đã từng tới thí luyện trong sa mạc? Tiếu Ân bật cười, nói: - Yidikalun các hạ, trí nhớ của ngài thật tốt, không ngờ chỉ gặp Tiếu Ân một lần cũng có thể nhớ kỹ. Trên mặt Yidikalun nổi lên một mảnh đỏ ửng, hắn vẫn như trước khó có thể tin được, hỏi: - Ngươi thật sự là Tiếu Ân. - Đúng vậy. Không thể giả được, đúng là kẻ hèn này. Tiếu Ân mở hai tay, bất đắc dĩ nói. Khóe miệng của Yidikalun co giật một trận. Thật lâu sau, vị Hoàng Kim Vương này rốt cuộc bình tĩnh lại, chỉ có điều trong ánh mắt nhìn Tiếu Ân vẫn như trước có thêm vẻ khác thường nồng đậm. Tiếu Ân khẽ cười. Trong lòng hắn lại giống như gương sáng, hiện lên tất cả biến hóa tâm lý của đối phương. Mấy năm trước, khi hắn cùng với Harrison và Juliana vào đại sa mạc tìm kiếm trứng của Hoàng Kim Sa Trùng chẳng qua chỉ là một ma pháp sư chính thức nho nhỏ mà thôi. Nhưng chỉ qua thời gian mấy năm, hắn đã liên tiếp bước qua mấy cửa ải mà ma pháp sư bình thường khó có thể vượt qua, trực tiếp tấn thăng lên ma đạo sĩ. Điều này tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của bất cứ ai. Ngay cả là Dida đại tát mãn vô cùng quen thuộc với hắn, có thể nói nhìn hắn phát triển tới mức này đều tỏ vẻ khó có thể tin. Như vậy, Hoàng Kim Vương Yidikalun này chỉ gặp hắn một lần tự nhiên có một loại cảm giác giống như gặp quỷ. Cùng với Yidikalun đứng trong hư không, Tiếu Ân không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn hắn. Lần gặp mặt trước, Tiếu Ân còn phải ngửa đầu mà nhìn, sinh tử càng là ở trong một ý niệm của hắn. Nhưng lần gặp mặt này, hắn cũng đã nắm giữ tư cách đối thoại bình đẳng với đối phương. Có lẽ ở trên thực lực chân chính, Tiếu Ân vẫn như trước không thể chống lại đối phương. Nhưng thân là ma đạo sĩ, hắn đã có đủ thực lực cường đại ngay cả Dida và Yidikalun cũng không thể khinh thường. Đặc biệt ở trên người Tiếu Ân, còn có bảo vật rất mạnh cấp bậc nghịch thiên, cùng với chỗ dựa cuối cùng của hắn cốt long. Cho nên khi đối mặt với Hoàng Kim Thương Ưng có tốc độ nhanh nhất này, Tiếu Ân cũng không lo lắng, cũng không sợ hãi. Chầm chậm, Yidikalun nhắm hai mắt lại. Khi một lần nữa mở ra hắn đã thay đổi thành một bộ dáng tươi cười bình thản, nói: - Tiếu Ân các hạ. Tiến bộ của ngươi thật sự đã vượt rất xa dự liệu của ta. Vừa rồi có chỗ thất lễ, còn xin ngươi thứ lỗi. Trong lòng Tiếu Ân dâng lên một trận kích động. Bất kể là Dida hay là Yidikalun, sau khi hắn thăng tiến lên ma đạo sĩ, thái độ đối với hắn đã có biến hóa long trời lở đất. Đây chính là thực lực, cũng là biện pháp duy nhất để có thể đạt được sự tôn trọng của cường giả. - Ngài quá khách sáo rồi. Ta có thể có được thành tựu này, chẳng qua là vận khí mà thôi. Tiếu Ân khiêm tốn nói. - Vận khí? Yidikalun cười khổ một tiếng, nói: - Vận khí có thể tạo nên một vị ma đạo sĩ sao? Tiếu Ân hậm hực cười, tuy rằng hắn biết khẳng định là không ai tin tưởng lời nói của hắn. Chẳng qua lời này chính là thật, nếu như không có Nhất Hào, hắn căn bản là không có khả năng trở thành ma đạo sĩ. Sắc mặt của Yidikalun đột nhiên biến đổi. Hai mắt hắn rất nhanh sáng lên. - Tiếu Ân các hạ. Ngươi phải chăng đã đi qua khe nứt thời không? - Đúng. Tiếu Ân không chút giấu diếm gật đầu. - Như vậy, ngươi đã từng tiến vào tử vong chi địa (vùng đất tử vong) chưa? Tiếu Ân bất ngờ nhìn hắn một cái, do dự một chút, rốt cuộc gật gật đầu. Sắc mặt của Yidikalun lập tức trở nên cực kỳ phấn khích. Hắn đã đoán được, Tiếu Ân có thể trong thời gian ngắn đạt được thành tựu như hiện nay, như vậy nếu chỉ dựa vào cố gắng thì tuyệt đối không có khả năng. Liên tưởng đến mấy năm trước khe nứt thời không mới mở ra, cùng với đủ loại truyền thuyết ở trong này. Yidikalun thử hỏi một chút, quả nhiên từ miệng Tiếu Ân thu được đáp án hắn tự cho là đúng. Cường giả có thể từ trong tử vong chi địa đi ra, đó chính là ngàn năm truyền kỳ tương lai. Bất kể ở trên người bọn họ có biểu hiện dị thường gì dường như đều không đủ để kinh ngạc. Khẽ gật gật đầu, Yidikalun tự cho là đã tìm được đáp án chính xác rốt cuộc lộ vẻ tươi cười, nói: - Tiếu Ân các hạ, hoan nghênh ngài tới sa mạc Sahara. Chỉ là với thân phận của ngươi không ngờ còn có thể đại biểu Dida đến đây, lại càng vượt ngoài ý liệu của ta. Đến lúc này, ở trong lòng Yidikalun mới tính là chân chính đối đãi với Tiếu Ân hoàn toàn như đối với các cường giả. Thực lực của Tiếu Ân hiện nay còn không bằng hắn, nhưng có thể may mắn từ trong tử vong chi địa đi ra, tương lai là ngàn năm truyền kỳ, cũng tuyệt đối có tư cách cùng ngồi cùng ăn với hắn. Tiếu Ân lộ vẻ tươi cười vô hại, nói: - Dida đại tát mãn là thầy tốt bạn hiền trên con đường tu hành của ta, có thể trở thành sứ giả của ngài thực ra là vinh hạnh của ta. Ánh mắt của Yidikalun đầy thâm ý nhìn Tiếu Ân, rốt cuộc nói: - Dida có mắt nhìn người, đế quốc Lang Nhân lại có ngàn năm phồn hoa. Trong đại sa mạc mênh mông vô bờ, bất cứ lúc nào đều gặp phải cuồng phong vô cùng vô tận gào rít. Dưới sự dẫn dắt của Yidikalun, hai người hướng về một phương hướng bay đi. Xa xa, tiếng rít ù ù cường đại không dứt, một đạo lốc xoáy vô cùng lớn dường như bao phủ toàn bộ sa mạc tàn phá bừa bãi ở không trung và trên mặt đất. Tuy nhiên lốc xoáy này không giống như bình thường, nó cũng không di động, thủy chung đều bị vây trong một phạm vi bất tận. Nhìn thấy Yidikalun bay thẳng về phía lốc xoáy này, trong lòng Tiếu Ân mơ hồ có chút sợ hãi. Càng tới gần lốc xoáy này, Tiếu Ân càng cảm nhận được sự cường đại của nó, cường đại trình độ này đã không phải nhân loại có thể chống đỡ rồi. Dựa theo dự đoán của Tiếu Ân, ngay cả Dida đại tát mãn đến đây chỉ sợ cũng phải nhượng bộ lui binh. Có lẽ, chỉ có ngàn năm truyền kỳ trong truyền thuyết mới có nắm chắc vào ra trong lốc xoáy ở trình độ này. Mà Tiếu Ân mặc dù đã là ma đạo sĩ, nhưng đối diện với lực lượng tự nhiên bậc này của trời đất, hắn cũng không dám tùy tiện mạo hiểm. Yidikalun dường như biết lo lắng trong lòng Tiếu Ân, ở phía trước lốc xoáy cực đại mênh mông bát ngát kia khoảng hơn trăm thước dừng lại, nói: - Tiếu Ân các hạ. Trong này chính là thần điện của bộ tộc Hoàng Kim. Trên mặt hắn lộ ra một tia đắc ý, nói: - Thần điện của bộ tộc Hoàng Kim chúng ta chỉ mở ra đối với cường giả từ ma đạo sĩ trở lên, mời theo ta tiến vào. Dứt lời, Yidikalun lớn tiếng niệm một đoạn chú ngữ thâm ảo cổ xưa, phát âm của đoạn chú ngữ này cực kỳ cổ quái. Tiếu Ân thậm chí còn có thể khẳng định, đây tuyệt đối không phải là ngôn ngữ của nhân loại. Ngay cả là hắn muốn bắt chước phát ra, cũng là việc quyết không có khả năng. Một lát sau. Một khu vực của đạo lốc xoáy cực đại này đột nhiên đình chỉ chuyển động. Tất cả cuồng phong đi tới khu vực này đều tự động tránh ra. Chầm chậm, khu vực này bắt đầu bình phục, lộ ra một thông đạo cao đến tám thước có thể cho mười người cùng đi. Yidikalun khẽ mỉm cười trước khi bay vào trong thông đạo kia. Sắc mặt Tiếu Ân khẽ biến, hắn không dám chậm trễ, vội vàng bay nhanh theo Yidikalun vào bên trong. Sau khi hắn tiến vào trong thông đạo, trong tai lập tức truyền đến tiếng rít thật lớn. Mặc dù trong thông đạo sức gió cũng không lớn, nhưng cơn lốc bên ngoài lại to lớn vượt quá tưởng tượng. Một lúc sau, bọn họ rốt cuộc thuận lợi tiến vào bên trong. Yidikalun lại một lần nữa ngâm tụng chú ngữ, năng lượng dao động mãnh liệt từ trên người hắn phát ra, giống như một lời chỉ dẫn khiến khu vực kia một lần nữa trở về trong lốc xoáy. Y hướng về phía Tiếu Ân làm một cái thủ thế, bọn họ tiếp tục đi về phía trước. Khi bọn họ xuyên qua một phiến kết giới phòng hộ mỏng thì cảnh sắc trước mắt liền thay đổi. Ở bên trong kết giới phòng hộ này có một tòa cung điện cực lớn, dường như thẳng tận mây xanh. Ở phía trước tòa cung điện này, cho dù là Hắn Toàn Phong cũng sẽ cảm thấy nhỏ bé như con kiến. Trong lòng Tiếu Ân vô cùng rung động, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng khí thế cường đại phát ra từ tòa cung điện này. Đó là một loại khí tức cường giả không thể chống đỡ được tích lũy qua vô số năm. Ở trước mặt cỗ khí tức này, hết thảy dường như đều bé nhỏ không đáng kể. Mà một khắc khi thấy cung điện kia, trong đáy lòng Tiếu Ân không ngờ lại nổi lên một loại ý niệm muốn triều bái. Hắn rùng mình, loại cảm xúc này thật sự quá đáng sợ. Đây còn chỉ là ở bên ngoài cung điện, nếu thật sự tiến vào bên trong cung điện, loại cảm giác này không biết có bao nhiêu mãnh liệt đây. Quay đầu nhìn về phía Yidikalun, chỉ thấy vị Hoàng Kim Vương này vẻ mặt ngưng trọng. Ánh mắt nhìn cung điện của hắn giống như một tín đồ thành kính nhất trên thế giới. Tiếu Ân lập tức nghĩ tới, Yidikalun từng nói qua, bộ tộc Hoàng Kim là sứ giả được thần linh lựa chọn. Như vậy thờ cúng trong cung điện này khẳng định có liên quan tới thần linh trong lời của hắn. Hơn nữa, liên tưởng đến lốc xoáy thật lớn dường như vô biên vô hạn mà lại không di động bao vây bên ngoài cung điện, trong lòng Tiếu Ân cũng mơ hồ đoán được lai lịch của cung điện này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]