Edit: Zổ
Beta: Yêu Tử Dương
Phương Tằng nhìn nhiều bánh hồng như vậy, cảm khái trong lòng. Mấy ngày nay anh còn lo lắng cháu ngoại hỏng mất thanh danh, sau này sống không được thoải mái. Nhưng dù sao thanh danh cũng không thể ăn thay cơm, không có thanh danh cũng không làm người chết đói. Ở nông thôn, tác hại lớn nhất của không có thanh danh là làm người khác tị ngươi như rắn rết, soi mói cách làm người của ngươi.
Như vậy, ngươi cũng đừng mơ có thể được ích lợi gì ở trong thôn, ở nông thôn vốn người nhiều đất ít, ai ai cũng ghét người không có thanh danh, tất nhiên là không thể mong chờ vào thu hoạch ở ruộng lúa. Đối với người nông dân chân lấm tay bùn còn phải trông trời trông đất trông mây mà nói, không có khả năng sống được an lành.
Nhưng bây giờ Phương Tằng không cần lo lắng nữa, chỉ bằng tay nghề làm bánh hồng của cháu ngoại anh, nuôi sống chính hắn là thừa đủ. Mình có bản lĩnh liền không cần nhìn sắc mặt người khác, cũng không sợ người ta nói gì. Anh sẽ dạy cháu ngoại bản lĩnh của thợ săn, như vậy cháu ngoại còn sống tốt hơn những người khác nhiều.
Đợi cháu ngoại lớn lên, thời gian qua đi, mọi người cũng không nhớ chuyện cũ. Cháu ngoại có tiền, có năng lực nuôi dưỡng gia đình, tất nhiên sẽ có người coi trọng, cũng không phải lo chung thân đại sự. Phương Tằng nhìn bánh hồng, rốt cuộc xóa bỏ lo lắng vẫn ở trong lòng, tâm tình thoải mái rất nhiều.
Phương Trí Viễn thì vui vẻ vì mình có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-chi-nong-gia-ki-su/172283/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.