Cuối cùng, vẫn là Trần Mặc ra tay giải quyết khó xử cho Lưu Trang. Phương Trí Viễn ôm Phúc Sinh, buồn cười nhìn Lưu Trang, biết ngay cậu cả ngày muốn phẫn mặt đen nhưng lại mềm lòng mà, thường xuyên phải nhờ Trần Mặc cứu cấp.
Cơm chiều ăn một bữa sủi cảo ngon lành. Sủi cảo Tiểu Đoàn Tử làm hình thù kỳ quái nhưng lại thần kỳ là không bị rách vỏ. Phương Trí Viễn nghĩ ra ý xấu, múc hết sủi cảo Tiểu Đoàn Tử làm vào bát Phúc Sinh và Phúc Vận. Phúc Sinh và Phúc Vận đang vội vã đòi ăn, thấy Phương Trí Viễn bưng bát đi ra liền cười thật tươi với hắn.
Phương Trí Viễn nhìn nụ cười của các con, vừa làm chuyện xấu nên hơi chột dạ, nhưng nghĩ đến hai đứa luôn quấy rầy hoạt động tích cực tạo người của hắn và Lưu Trang, chột dạ liền biến mất.
Đến khi Phương Trí Viễn đút sủi cảo hình thù kỳ quái, vỏ nhiều nhân ít cho Phúc Sinh và Phúc Vận, hai bé nhìn Tiểu Đoàn Tử ăn sủi cảo trắng trắng tròn tròn, lại nhìn của mình, rõ ràng mất hứng. Phúc Sinh còn chưa nói gì, Phúc Vận đã mở miệng nói: “Ca ca, sủi cảo đẹp, con ăn như ca ca cơ.”
Phúc Vận vừa nói, người trong nhà đều nhìn Phương Trí Viễn. Phương Tằng trực tiếp nhất, vội vàng nói: “Hổ tử, là con lấy sủi cảo Tiểu Đoàn Tử làm đi hả. Cữu còn định ăn thử lần đầu con trai làm mà, sao con không để cho cữu hai cái.” Nói xong từ ái nhìn Tiểu Đoàn Tử.
Phương Trí Viễn rất muốn nói con cữu chỉ làm hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-chi-nong-gia-ki-su/1642038/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.