Đồ đã mang về, Phương Trí Viễn mà mang trả thì có vẻ vô tình quá, nhưng nếu không trả thì Phương Trí Viễn lại không quá vui. Việc này Phương Tằng cũng không tiện nói, Phương Trí Viễn đành phải về thương lượng với Lưu Trang.
Lưu Trang biết chuyện, im lặng một lúc lâu, đến khi Phương Trí Viễn định làm người ác, trả hết đồ về thì Lưu Trang mở miệng, nói: “A Viễn, nhận lấy đi. Chưởng quầy Lưu dù sao cũng là….” Có thể là cố kỵ hoặc không muốn nói, Lưu Trang liền mơ hồ cho qua, nói tiếp: “Ông ấy lớn tuổi rồi, một người lẻ loi về đây, chúng ta không quan tâm nhưng cũng không thể mắng ông ấy được. Chỉ cần ông ấy không quấy rầy đến ma ma thì đệ nghĩ chúng ta nhân nhượng một chút cũng không sao. Dù sao thì ông ấy đã già như vậy, vuốt mặt nể mũi, nể mặt cha đệ, có một số việc cũng chỉ có thể hồ đồ thế thôi. Nếu không, sau này ông ấy không có mặt mũi đi gặp cha đệ, đệ cũng không an tâm nổi.”
Khi chưởng quầy Lưu trở về, Phương Trí Viễn đã biết quan hệ giữa bọn hắn và chưởng quầy Lưu chỉ có thể không xa không gần như vậy. Quá ác, hắn làm được, nhưng Lưu Trang làm được sao Cho dù Lưu a ma biết chuyện, chỉ sợ không đến vạn bất đắc dĩ cũng sẽ không nguyện ý ép người từng là trượng phu mình vào đường cùng.
Vậy nên dù Phương Trí Viễn có ghét chưởng quầy Lưu đến đâu thì cũng không làm gì, chỉ là không để ý đến ông, không tới gần, không chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-chi-nong-gia-ki-su/1642020/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.