Chương trước
Chương sau
Phương Trí Viễn bị sự vô sỉ của bọn họ làm tức đến bật cười, nói với Thẩm Quý: “Được thôi, nếu nhiều người hiểu như vậy làm chủ cho các ngươi thì ngươi đi tìm đi. Chúng ta ở đây chờ, còn nữa, chúng ta sắp ăn cơm, mời các ngươi cút đi, nếu không ta sợ ảnh hưởng đến khẩu vị. Ta thấy vài con châu chấu không mặt mũi không da liền không có khẩu vị, cút đi.”
Thẩm Quý đang là tiểu tử huyết khí phương cương, nghe Phương Trí Viễn nói hắn như vậy, sao còn nhịn được, xông lên định đấm cho Phương Trí Viễn một cái coi như dạy dỗ. Phương Trí Viễn học Phương Tằng nhiều năm như vậy, tất nhiên là sẽ không để Thẩm Quý miệng cọp gan thỏ đánh.
Nhẹ nhàng tránh được, Phương Trí Viễn vươn chân đa gạt một cái, Thẩm Quý liền ngã ra đất. Nhân cơ hội, Phương Trí Viễn hung hăng đạp chân trái Thẩm Quý, tiếng kêu như heo chọc tiết vang lên, Thẩm Quý ôm chân gào to.
Đại ca Phùng Mai không nhịn được, Phương Trí Viễn còn muốn đạp mấy cái giải hận, đại ca Phùng Mai liền muốn kéo Phương Trí Viễn. Phương Tằng chặn đại ca Phùng Mai lại, hai cữu cữu còn lại của Thẩm Quý thấy thế cũng nhanh chóng tiến lên giúp đỡ, Lưu Trang cầm que củi dễ dàng đánh bọn họ đến lăn ra đất.
Phương Trí Viễn đánh Thẩm Quý một trận cho hả giận, đây là chuyện mà lúc hắn vừa đến thế giới này đã muốn làm, hôm nay rốt cuộc được đền bù mong muốn, coi như trả được thù xưa. Thẩm Quý còn tưởng Phương Trí Viễn yếu nhợt như năm năm trước, hắn không ngờ có một ngày hắn sẽ bị Phương Trí Viễn đánh nặng như vậy.
Phương Trí Viễn rất muốn đánh Thẩm Quý cho tàn phế, nhưng hắn cũng biết hắn không phải Phương Trí Viễn cô độc, không có gì vướng bận trước kia. Hắn bây giờ có nhà có người thân, không đáng vì tên tiểu nhân này mà tổn hại đến hạnh phúc hiện tại của mình. Hơn nữa, nếu muốn giở trò cũng không nên quang minh chính đại như vậy để người bắt được thóp.
Vài huynh đệ của Phùng Mai biết là gặp phải người lợi hại, trước kia bọn họ nghe người ngoài nói Phương Tằng là người mạnh mẽ còn không tin, bây giờ mình ăn khổ mới hiểu được không có lửa làm sao có khói. Nói Phương Tằng lợi hại cũng là nói quá vài phần, nhưng cũng có bảy tám phần là thật. Bây giờ bọn họ hối hận, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì.
Đại ca Phùng Mai đỡ Thẩm Quý, nhìn trước mắt có bảy tám đại hán đứng sau Phương Tằng, nhìn liền biết là đến giúp Phương gia. Mấy người bọn họ bây giờ đều bị thương, bây giờ người càng nhiều, vừa thấy liền biết không phải đối thủ. Đại ca Phùng Mai muốn nói gì, Phương Tằng giơ tay, nói thẳng: “Các vị, mấy người này chính là huynh đệ và con của ca nhi lăng nhăng với Lý Phú. Bọn họ đã thông đồng trước với Lý Phú, muốn đến nhà ta lừa bạc. Năm đó rõ ràng đã nói, cháu ngoại ta theo họ ta, nói thẳng ra, gia sản của cháu ta là của Phương gia, có quan hệ gì với Lý gia đâu Đây không phải là nghĩ cháu ngoại ta còn nhỏ tuổi, cậy già lên mặt, ỷ vào việc sinh ra cháu ngoại ta nên đến đây trục lợi sao.”
Phươn Tằng nhìn Thẩm Quý, nói: “Về nói cho Lý Phú và Phùng Mai, đừng có tính toán gì nữa. Hổ tử đúng là do Lý Phú sinh, nhưng Lý Phú hại chết a ma Hổ tử cũng là sự thật. Hắn chưa cho Hổ tử một phần một đồng, chiếm tiền tài, nhà cửa, ruộng đất ca ta để lại cho Hổ tử, cưới tiện nhân a ma ngươi. Hổ tử không về trả thù đã là nhân nghĩa, nếu hắn đã không biết xấu hổ như vậy thì ta cũng có biện pháp cẩn thận mà tính toán nợ cũ nhiều năm với Lý Phú.”
Phương Trí Viễn nhìn Thẩm Quý, trên mặt chợt lóe một tia thống khoái. Cữu cữu hắn ra mặt để hắn không phải chịu tiếng xấu, nhưng hắn không để ý, tuy bây giờ hắn đã có nhiều thứ, không thể tùy tâm sở dục như trước kia, nhưng hắn nhất định sẽ không thỏa hiệp với Lý Phú, nếu không, ngay cả Phương Trí Viễn cũng sẽ phỉ nhổ chính mính.
Phương Trí Viễn không thèm để ý, nói với Thẩm Quý: “Năm đó ta đã nói, ta đói cũng sẽ không đến cửa Lý gia xin, cũng đã nói, Lý Phú có chết đói chết khát cũng đừng mong xin ta một hạt thóc một giọt nước. Hôm nay ta vẫn nói những lời này. A ma ta chết như thế nào, ta không nói tới nữa. Đừng nghĩ dùng hiếu đạo để nói chuyện với ta, trên có từ thì dưới mới hiếu, trưởng bối già mà không kính, thương thiên hại lý. Từ xưa đã có câu quân pháp bất vị thân, ta và Lý Phú ân đoạn nghĩa tuyệt đã là hết lòng nhân từ. Các ngươi sau này cũng đừng đến đây, nếu không ta nhìn thấy một lần đánh một lần, không sợ tàn không sợ chết thì cứ đến.”
Nói xong cũng không để ý người ngoài, đi theo Phương Tằng vào nhà. Trong thôn có nhiều người đến trợ trận như vậy, bọn họ thế nào cũng phải mời ly trà chiêu đãi chứ. Bảy tám hán tử Lâm gia thôn cũng không từ chối, đều đi vào nhà, để lại vài người Thẩm Quý ở ngoài, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết nên làm gì. Bọn họ đâu biết tên Phương Trí Viễn vững như kiềng ba chân như vậy chứ.
Thẩm Quý khẽ cắn môi, muốn đi vào, Phương Trí Viễn lại đi ra trước. Trong người còn đau, Thẩm Quý không dám hành động thiếu duy nghĩ. Phương Trí Viễn vẫy tay với hắn, Thẩm Quý vui vẻ, cho rằng Phương Trí Viễn chỉ nói thế nhưng vẫn cố kỵ, vẫn cho hắn chút bạc.
Thẩm Quý vội vàng đi tới, Phương Trí Viễn nhìn mấy huynh đệ của PM đứng sau không đi tới, hơi nghiền ngẫm nhìn Thẩm Quý đang hưng phấn đi tới. Thẩm Quý cũng không dám nói láo nữa, cầu xin Phương Trí Viễn: “Hổ tử, nhà chúng ta quả thực là rất cần ba mươi lượng bạc. Nể tình cha nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi cho chúng ta vay ít bạc đi. Ta cam đoan sẽ trả, xin ngươi thương xót.” Dù sao trước dỗ Phương Trí Viễn, bạc tới tay rồi nói, trả hay không không phải là tùy hắn sao.
Phương Trí Viễn lại nói: “Ta nói, Thẩm Quý, ngươi không phải có giấy nợ của Lý Phú sao Năm đó a ma ta để lại không ít tiền bạc, ba mươi lượng thì không có nhưng nếu bán đi hai mẫu ruộng thì cũng có thể góp đủ. Ngươi cũng không phải con ruột của Lý Phú, a ma ngươi lại có con nhỏ, bọn họ sao có thể chân tâm đối đãi ngươi. Ta thấy ngươi đáng thương như ta trước kia, chỉ cho ngươi con đường, cầm giấy nợ về đòi Lý Phú. Nếu không cho, ngươi nói thẳng gặp ở nha môn, lão ta nhát gan nhất định không dám đi. Cho dù dám, ngươi có giấy nợ thì còn sợ gì”
Thấy Thẩm Quý động tâm, Phương Trí Viễn cười lạnh trong lòng, miệng lại nói: “Hộ tịch của ngươi không ở Lý gia, nghe nói ngươi còn có nhà có ruộng ở Thẩm gia, cùng lắm thì sau này ngươi tự nuôi mình. Phải biết hai mẫu ruộng kia ngươi có cho người ta thuê thì cũng đủ ngươi ăn uống. Nếu không thì ngươi chuẩn bị nuôi Lý Phú và a ma ngươi một đời đi, con út nhà lão chính là cái ấm sắc thuốc.”
Thẩm Quý cũng có ý này, nhưng biết Phương Trí Viễn không dễ đối phó, nói: “Ngươi đừng giả mù sa mưa, ai chẳng biết ngươi hận ta đến nghiến răng nghiến lợi, sao có thể giúp ta Nếu muốn giúp đã cho ta bạc, ngươi đừng mơ châm ngòi quan hệ giữa ta và cha ma.” Nói đầy mặt chính nghĩa.
Nhìn bộ dáng của Thẩm Quý, Phương Trí Viễn nở nụ cười, nói: “Ta đã nói rồi, còn nghe hay không thì tùy ngươi. Ta ghét ngươi nhưng ta càng không muốn nhìn Lý Phú sống sung sướng. Nhưng ngươi là đứa con riêng mà Lý Phú nuôi lâu như vậy, còn có thể vì ngươi mà bỏ cả con ruột ông ta thì chắc sẽ không không lương tâm như vậy đâu. Coi như ta uổng làm tiểu nhân, ngươi mau cút đi.”
Thẩm Quý nhìn Phương Trí Viễn đột nhiên trở mặt, trong lòng hùng hùng hổ hổ nhưng cũng không dám cãi lại, cùng mấy cữu cữu của mình trở về.
Phương Trí Viễn nhìn bóng bọn Thẩm Quý đi xa, cười lạnh trong lòng: hắn thật muốn nhìn xem, Thẩm Quý mà năm đó Lý Phú che chở sẽ lựa chọn như thế nào Một khi Thẩm Quý cương quyết với Lý Phú, người khổ đầu tiên là Phùng Mai, một người không còn đẹp như hồi còn trẻ, một không có gia sản ruộng đất, hai người từng thề non hẹn biển với tình yêu chân chính có thể tiếp tục ân ái sao
Ở trong phòng, Lưu a ma đang nghe Lưu Trang kể chuyện xảy ra, thở dài trong lòng, nói với Lưu Trang: “Đứa nhỏ A Viễn này đúng là mệnh khổ, gặp phải người cha ruột như vậy, giúp con nuôi lừa gạt con ruột mình. A Trang, ma ma nói với con này, A Viễn là đứa có chủ kiến, nó hận cha nó đến cùng cực, con trăm ngàn lần đừng thiện tâm, sau này Lý Phú có chuyện gì, con coi như không biết, A Viễn làm thế nào con đều phải ủng hộ nó, không thì giữa con và A Viễn sẽ có rạn nứt. Nếu vì loại người này mà bất hòa với A Viễn, vậy thì ngay cả ma ma cũng không giúp được con, con phải nhớ kỹ.”
Lưu Trang nghe ma ma cậu nói thế liền trả lời: “Ma ma, con biết mà. A ma của A Viễn bị Lý Phú làm cho tức chết, lúc con quen huynh ấy, mọi người đều nói huynh ấy là người bất hiếu không nhận cả cha ruột. Nhưng con không nghĩ như thế, loại người như Lý Phú không xứng đáng làm cha, con cảm thấy bất công thay cho A Viễn. Cũng giống như ma ma trước kia vậy, thà để người cả thôn nói cũng không nhìn đám người bên nhà ông nội, cũng không phải vì bọn họ không xứng sao. Người ngoài không hiểu nhưng con hiểu mà, sao lại không biết nỗi khổ của huynh ấy được. Con sẽ chỉ đau lòng huynh ấy, sẽ không làm huynh ấy khó xử.”
Lưu a ma nghe cháu nói thế liền yên tâm. Ông biết cháu mình thiện lương, lại chính nghĩa, sợ đến lúc người ngoài nói xấu Phương Trí Viễn, Lưu Trang lại nghiêng theo người ngoài, không đứng ở vị trí của Phương Trí Viễn mà còn nói Phương Trí Viễn phải làm này làm kia. Đừng nhìn Phương Trí Viễn tính tình tốt, đối với ai cũng mềm mại, thực ra rất kiên định. Nếu đến lúc đó, hai người chắc chắn sẽ giận dỗi, vậy thì cũng không đáng. Lưu a ma phải dặn dò Lưu Trang trước.
Lưu Trang trông Tiểu Đoàn Tử, Lưu a ma và Trần Mặc bắt đầu bận rộn làm cơm trưa. Phương Tằng định mời những người đến nhà anh giúp đỡ ăn cơm, coi như cảm tạ. Con người chính là như thế, tuy rằng đều trong một thôn, nhưng cũng chỉ có mấy nhà đến. Đây đều là những người không sợ gặp chuyện, đến giúp đỡ, Phương Tằng cũng nhớ kỹ, mời mọi người ăn một bữa cơm coi như náo nhiệt.
Những người đó cũng không từ chối, trong bếp bận quá, cuối cùng Tiểu Đoàn Tử vẫn là đến tay Phương Trí Viễn. Tiểu Đoàn Tử chưa bao giờ giận Phương Trí Viễn, tuy vị ca ca này luôn chọc ghẹo bé các kiểu nhưng Tiểu Đoàn Tử người nhỏ lòng không nhỏ, chưa bao giờ mang thù. Phương Trí Viễn vốn hơi tức giận, chơi cùng Tiểu Đoàn Tử một lúc, tâm tình cũng tốt hơn. Quả nhiên, Tiểu Đoàn Tử là hạt dẻ cười nha.
Cơm nước xong, tiễn người trong thôn về, Lưu a ma thương lượng với bọn Phương Tằng, không cần đợi đến ngày mai, chiều nay lên trấn trên luôn. Phương Tằng cũng có ý này, tuy Lý Phú không là cái đinh gì nhưng cũng làm người phiền. Hôm nay Lý Phú không tới, không thì dù Phương Trí Viễn có lý đến đâu, vài người gọi là hiền lành kia lại sẽ đi ra nói ba nói bốn.
Cho nên Phương Tằng liền tính trực tiếp lên trấn trên, tránh né mấy ngày này. Đợi trưng binh xong lại về tính sổ với Lý Phú. Anh cũng biết, hôm nay không lấy được bạc, Lý Phú và Phùng Mai chỉ sợ sẽ không để yên. Giờ đang loạn, ý Phương Tằng là xử lý lạnh bọn họ, không mược được bạc, người phải đi lính thì đi lính, không liên quan gì đến anh.
Phương Trí Viễn và Lưu Trang cũng không dị nghị gì. Phương Tằng nhờ một nhà Lâm Chính để ý nhà cửa giùm, mang đồ đáng giá đi, khóa cửa xong, hai xe la liền đi len trấn trên. Ngày thứ hai, người trong thôn mới biết Phương Tằng dẫn phu lang, con trai về nhà phu lang ở một thời gian.
Đương nhiên, mọi người cũng biết chuyện hôm qua, biết là tránh Lý gia. Vài người tính toán đến xin đểu Phương gia thì cực kì ảo não, giờ tìm không được người, đi đâu mà tay không bắt bạch lang đây.
Mà bên kia, ngày đó trên đường về, trong đầu Thẩm Quý luôn nghĩ về lời của Phương Trí Viễn. Hắn không thích Lý Phú, thực ra còn oán cả a ma hắn. Thẩm Quý năm nay đã mười sáu tuổi, lẽ ra đã định thân từ lâu, thậm chí là thành thân. Hắn có nhà có ruộng ở Thẩm gia, ở nông thôn cũng coi như có điều kiện.
Nhưng vì sao lại không ai làm mai cho hắn, trong lòng Thẩm Quý rất rõ là do chuyện của a ma hắn và Lý Phú liên lụy. Năm đó Lý gia thôn vì chuyện của a ma hắn và Lý Phú mà hỏng bao nhiêu hôn sự, những người này cực kì hận Lý Phú và a ma hắn, nhưng lại cũng không thể nói gì, dù sao chuyện lúc ấy cũng có cả người trong thôn can thiệp, nên bọn họ chỉ có thể nhịn.
Thanh danh a ma hắn đã như thế, ai còn lắm chuyện tìm phu lang cho hắn chứ. Thẩm Quý vừa nghĩ đến đây liền oán hận, trước kia hắn còn có vài người bạn chơi cùng ở Lý gia thôn, nhưng từ sau khi a ma hắn và Lý Phú thành thân, người ngoài đều tránh hắn, nhìn hắn đều có ý khinh thường. Hắn là một tiểu tử, uất ức cả ngày chỉ có thể ở nhà trông Trường Thọ, không có lúc nào thoải mái.
Thẩm Quý đã tức giận từ lâu, chẳng qua không nói đến công sinh thành của a ma hắn, hắn còn phải dựa vào a ma hắn nuôi, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói hắn đều biết. Nhưng giống như Phương Trí Viễn nói, dù sao cũng là lấy tiền của Lý gia, Lý Phú và Phương Trí Viễn có gì khác nhau chứ, hắn có giấy nợ, còn sợ Lý Phú không trả Cầm được bạc, hắn không cần đi lính, lại về ở nhà Thẩm gia cho hắn, nói không chừng người ta thấy hắn chỉ đơn giản một mình, không có liên lụy liền mai mối phu lang cho hắn cũng nên.
Càng mơ càng đẹp, Thẩm Quý quyết định cầm giấy nợ đòi tiền Lý Phú. Đừng tưởng rằng cả ngày hắn gọi phụ thân dài phụ thân ngắn là gọi không công, cũng là lúc Lý Phú nên xuất lực rồi.
Cho nên khi Thẩm Quý cầm giấy nợ đòi tiền Lý Phú, không chỉ Lý Phú choáng vàng, ngay cả Phùng Mai cũng sợ đến choáng váng. Y che chở Thẩm Quý, trông cậy sau này Thẩm Quý nuôi y, nhưng bây giờ y còn đang sống cùng Lý Phú. Giấy nợ này là y nịnh Lý Phú điểm chỉ, con cả của y mà nói thế, Lý Phú còn không nuốt sống y sao.
Quả nhiên Thẩm Quý vừa nói xong, Lý Phú liền hai mắt đầy máu nhìn Phùng Mai. Phùng Mai hoang mang rối loạn chuẩn bị giải thích, Lý Phú đã tát y, đánh Phùng Mai đến hai mắt đầy sao, khóe miệng chảy máu. Phùng Mai không dám cầu xin tha thứ, chỉ cầu xin Thẩm Quý vạn vạn lần không thể làm vậy.
Lúc Thẩm Quý nhìn Lý Phú đánh a ma mình còn hơi áy náy, nhưng nghe a ma cầu mình thế liền tức giận. Quả nhiên a ma vẫn thiên vị Trường Thọ, sợ mình chiếm gia sản của Trường Thọ, nhưng rõ ràng cả hai đều là con của a ma hắn.
Thẩm Quý không hề muốn đi lính nên quyết tâm nói thẳng: “Cha, a ma. Hai người mà không cho thì ta đi nha môn cũng được. Có giấy nợ, quan huyện đại lão gia không chỉ bắt hai người trả tiền mà còn đánh cha một trận. Hai người nghĩ đi, ta nhất định sẽ không đi làm binh, bạc này nhất định phải cho ta.”
Phùng Mai thế nào cũng không ngờ được, thằng con cả ba phải của y sẽ độc ác với y như vậy. Chẳng lẽ nó không biết, nó làm như thế, sau này y liền không còn địa vị gì ở Lý gia, thậm chí còn ép Lý gia đến suy sụp. Thẩm Quý chẳng lẽ muốn dựa vào hai mẫu ruộng kia mà sống sao
**
Zổ: không xét đến chuyện PM đúng hay sai, nhưng Thẩm Quý thân là con mà nhìn a ma mình bị đánh lại không làm việc gì để ngăn cản, thật đúng là làm người ta ghê tởm.
À mà ko có lì xì đâu nhé, tết tôi phải coi cháu và làm việc nhà còn bận hơn bình thường ~
Chúc mọi người có một cái tết vui vẻ và xum vầy
Hưởng thụ ngày cuối cùng của năm đi nào ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.