Phùng Mai nghe thấy oan khuất, y thật là không có ý đó, chỉ muốn lưu cho mình một đường lui, ai mà ngờ sẽ trưng binh chứ. Nhưng nếu có chuyển hộ tịch về Lý gia thì Thẩm Quý cũng phải đi, Lý gia sao có thể trả được ba mươi lượng bạc chứ.
Trong óc Phùng Mai chợt lóe ra một ý, Lý gia không trả nổi nhưng Phương Tằng và Phương Trí Viễn lại có thể. Sao y lại quên nhỉ, Phương Trí Viễn là con ruột của Lý Phú, nếu làm to chuyện, Phương Trí Viễn không muốn cũng phải trả. Phùng Mai càng nghĩ càng thấy đúng, nhưng y cũng biết giờ mà muốn đi tìm Phương Trí Viễn đòi tiền chỉ sợ có chút khó.
Nhưng Phùng Mai nghĩ ra một biện pháp tốt. Y vừa nghe Thẩm Tiến gia nói, biết Thẩm gia sẽ không thay đổi ý định, nếu đã không khuyên được thì liền lấy chút thực dụng. Thẩm Quý còn một phần gia sản ở Thẩm gia, hơn nữa, Thẩm Quý có đi lính thay Thẩm gia thì cũng không thể đi không.
Nghĩ như thế, Phùng Mai cũng không giả bộ nhân nhượng nữa, hừ lạnh với Thảm Tiến gia: “Ta đang nói sao các ngươi lại muốn hại Đại Quý nhà ta, thì ra là vì muốn đoạt gia sản của Đại Quý, tưởng muốn độc chiếm ruộng đất và nhà cửa của Thẩm gia. Đại Quý năm nay mới mười sáu tuổi, còn chưa có con, nó mà đi lính thì tài sản phân cho nó liền về các ngươi. Các ngươi đúng là độc ác mà, Thẩm Tiến gia, các người tâm ngoan thủ lạt như thế, không sợ bị báo ứng sao”
Thẩm Tiến gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-chi-nong-gia-ki-su/1641996/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.