Tiểu Đoàn Tử nho nhỏ, ngoan ngoãn, còn rất nể mặt người lớn, ai ôm cũng cười tươi. Lưu a ma đặc biệt thích Tiểu Đoàn Tử, hận không thể ôm vào liền không cho ai ôm. Trần Nghiễn gia âm thầm nói, người không biết khéo còn cho rằng Lưu a ma là ma ma ruột của Tiểu Đoàn Tử ấy chứ. Một tháng này Trần Mặc ăn được ngủ được, béo lên một chút, da cũng càng trắng. Bây giờ anh toàn tâm toàn ý đều là con của mình, cùng với Phương Tằng là hai người nhi khống mười phần, rảnh rỗi liền thích hôn bàn tay bàn chân nho nhỏ của Tiểu Đoàn Tử, cực yêu thương. Tiểu Đoàn Tử trông rất đáng yêu, Trần Nghiễn gia nhìn cũng thích, thậm chí còn tiếc nuối trong lòng, này nếu là ca nhi, Tam Mao nhà anh có thể làm con rể của cô phụ nó. Nhóc con này đẹp như thế, sau này A Mặc không lo việc Tiểu Đoàn Tử không cưới được phu lang, chỉ sợ phải đau đầu vì tiểu phu lang quá nhiều, không biết chọn ai mới tốt. Phương Tằng rút thời gian, từ phía trước trở về xem bé con nhà anh, trước khi vào phòng xoa xoa tay rồi mới ôm lấy Tiểu Đoàn Tử. Có lẽ là phụ tử thiên tính, vừa vào tay Phương Tằng, Tiểu Đoàn Tử cười càng tươi, bàn tay bé nhỏ còn nhất định phải thò lên mặt Phương Tằng sờ sờ, không cho sờ còn muốn khóc. Phương Tằng cũng là tranh thủ thời gian, chưa hết một chén trà, Trần a ma đã gọi Phương Tằng đi chiêu đãi khách khứa. Phương Tằng đành phải lưu luyến không rời hôn Tiểu Đoàn Tử, trong lòng nghĩ: “Tiểu Đoàn Tử nhà mình sao lại đáng yêu như thế chứ” Lâm Song đến với Lâm Thành gia, lần này cũng biết chịu khó, tay chân nhanh nhẹn, cùng Lâm Tín gia, Lâm Chính gia bận trong bận ngoài, không hề có tư thái ngồi chờ cơm như trước kia, làm ca ma, đệ ma y không hiểu, Lâm Song hôm nay làm sao vậy Đúng là bất thường! Lâm Thành gia lại rất vui mừng. Từ lúc Lâm Song phân gia, tuy trong nhà thiếu thốn nhưng người cũng ít hơn, không có hai cụ Triệu Đức và cả nhà Triệu Kiệm, chỉ có ba người nhà y, mấy thứ Lâm Song lấy về cũng đủ ăn vài ngày. Lâm Song cảm thấy phân gia rất tốt, nhất là Đại Bàn được huynh đệ y đưa đến tư thục đọc sách, Nhị Bàn nhà Triệu Kiệm ngay cả cổng tư thục cũng chưa nhìn thấy đâu. So sánh như thế, trong lòng Lâm Song càng vui vẻ, thường xuyên sang bên nhà Triệu Đức khoe Đại Bàn ở tư thục học những gì, mình thì về nhà mẹ đẻ lấy thứ gì. Khoe khoang như thế làm Triệu Đức gia và Triệu Kiệm gia như có lửa cháy trong bụng. Nhà Triệu Đức vốn nghèo, lúc đầu cả nhà trồng hai mẫu ruộng nhà và ruộng thuê của người khác còn có thể sống qua ngày. Nhưng giờ chia Triệu Cần ra ngoài, la lại bị Lâm gia dắt đi, tất nhiên là không kịp làm. Nhà đó cũng chỉ có hai hán tử là đứa con thứ hai Triệu Kiệm và Triệu Đức, không có la, trong nhà không chỉ thiếu tiền, ngay cả làm ruộng cũng cố hết sức. Triệu Đức gia liền hối hận, bọn họ liền đến nhà con cả, nói ngọt với con cả, bảo bọn Triệu Cần về nhà ở, nói là không nỡ phân gia, để bọn họ về giúp đỡ. Triệu Cần cũng coi như hiếu thuận nhưng không phải thằng ngu, hắn có thể để cha ma trục lợi của nhạc gia mình vì nhạc gia dù sao cũng không phải là hắn, nhưng giờ phân gia, sinh hoạt rõ ràng được cải thiện, con được đi học, mình có tiền riêng, Lâm Song cũng không hùng hùng hổ hổ, thỉnh thoảng lại cãi vã như trước đây, hắn ngoại trừ làm đồng, rảnh rỗi có thể lên trấn trên làm công, Lâm Song không có việc gì cũng có thể mua đậu phụ của nhà mẹ đẻ với giá thấp mang lên trấn trên bán, kiếm chút tiền tiêu vặt, đầy đủ hơn trước khi phân gia nhiều. Nếu bảo hắn trở về nuôi con cho thằng hai thì hắn vạn vạn lần không muốn. Triệu Đức gia thấy không nói được con cả của mình, ngoại trừ mắng một trận hả giận thì cũng không làm được gì. Sau này vẫn là Triệu Kiệm gia nói với ma ma mình, nói cháu ngoại trai nhà mẹ đẻ Lâm Song cưới ca nhi của quan trấn trên, có mười mẫu ruộng hồi môn ở Triệu gia thôn bọn họ, dù sao trong nhà cũng không đủ ăn, đều phải thuê ruộng nhà người khác, nếu là người quen thì có thể thương lượng địa tô. Triệu Đức gia nghe cũng thấy đúng, nhà mình thuê ruộng của người khác phải trả năm phần địa tô, một mẫu ruộng bận chết bận sống cũng không còn bao nhiêu. Nếu thuê ruộng của cháu ngoại trai nhà mẹ đẻ Lâm Song, mười mẫu đất, dù mỗi mẫu có rẻ được hai phần, nếu bọn họ không trồng hết còn có thể cho người khác thuê, địa tô một năm liền đủ cả nhà ăn. Đương nhiên, ông ta cố tình quên việc thuê ruộng bình thường đều thu ít nhất năm phần địa tô, còn tính toán trong lòng, chỉ cần cho bọn họ thuê thì địa tô không phải là do bọn họ định đoạt Triệu Cần nghe cha ma hắn nói, miệng cự tuyệt nhưng tâm lý lại lung lay. Nhà hắn chỉ có một mẫu ruộng, hắn nghĩ hắn cũng không tham như cha ma hắn, muốn mười mẫu của người ta, nhưng dựa vào mặt mũi của nhạc gia hắn thì hai mẫu chắc là cũng được, địa tô rẻ hơn bên ngoài thì nhà mình không phải có lời sao. Triệu Cần nói với Lâm Song, Lâm Song lại thấy khó, bởi vì y và Phương Tằng thực sự là không quen thân gì. Thậm chí, y không phải ngốc, còn rõ rệt cảm nhận được Phương Tằng không thích y. Nếu bảo y đi thuê ruộng của Phương Tằng chỉ sợ không dễ dàng. Cách làm việc của Phương Tằng tuyệt đối không phải chỉ dựa vào nể mặt là được. Đúng lúc Lâm Song về lại nghe a ma y nói phu lang Phương Tằng sinh con, muốn mở tiệc đầy tháng, y nghĩ đây không phải là thời cơ tốt để cải thiện quan hệ sao Vì thế mới mang lễ vật đi theo a ma mình, không mời tự đến nhà Phương Tằng dự tiệc đầy tháng. Đáng tiếc, tính toán thì đúng là hay, nhưng khách nhà Phương Tằng thật sự là quá nhiều, chỗ Trần Mặc lại không ai vào được, Lâm Song chỉ giúp ở trong bếp, nửa điểm giao tình cũng không quàng được vào Phương Tằng. Bộ đầu Trần và Lâm Thành uống rượu với nhau, Trần Nghiễn có Lâm Tín cùng, chưởng quầy Trần thì do Lâm Chính chiêu đãi, Phương Tằng thì nơi nơi chạy, trông coi cả hai bên. Tiệc rượu náo nhiệt không cần nói, hơn một nửa hán tử trong thôn đều đến, cả đám cùng Phương Tằng uống rượu, mỗi người một chén, tiệc mới qua một nửa Phương Tằng đã nằm sấp xuống. Bộ đầu Trần thấy Phương Tằng bị ép uống như thế, ra hiệu với con cả của mình, khiến anh đi chắn rượu cho Phương Tằng. Trần Nghiễn kỳ thực đã nhìn thấy Phương Tằng uống quá nhiều, nhưng anh không định đi giải vây, nhưng nhìn lấy cha mình đang liều mạng nháy mắt, Trần Nghiễn nhận mệnh tiến lên nói với mọi người, đỡ Phương Tằng vào phòng. Phương Trí Viễn tay mắt lanh lẹ đi chăm sóc cữu cữu nhà hắn. Trần Nghiễn thấy Phương Trí Viễn đến liền đi ra ngoài. Phương Tằng miệng còn nói: “Uống, thêm chén nữa, uống!”, đúng chuẩn hình tượng hán tử say. Tiệc rượu kết thúc trong tiếng ngáy khò khò của Phương Tằng. Phương Tằng tỉnh rượu, mỗi lần nói đến tiệc đầy tháng của Tiểu Đoàn Tử nhà mình đều đập chân vỗ ngực nói anh ngàn chén không say, thế mà lúc uống rượu đầy tháng của con lại bị quá chén, đúng là mất mặt! Tiểu Đoàn Tử lớn rất nhanh, đến tết đã có thể ăn một ít nước cơm và cháo. Phương Trí Viễn và Lưu Trang làm xe đẩy và giường lắc cho bé. Trần Mặc rảnh rỗi liền để bé vào xe đẩy, mang bé ra ngoài phơi nắng. Phương Tằng thì lên núi tìm rất nhiều quả hạch, mỗi ngày rảnh rỗi sẽ lấy hạch đào, hạt dẻ ra xay thành bột, nấu cháo cho Tiểu Đoàn Tử. Trần Mặc ngửi mùi thấy thơm, thỉnh thoảng cũng sẽ ăn một bát. Tiểu Đoàn Tử không kiêng ăn, người lớn cho gì ăn nấy, hơn nữa cũng khỏe mạnh, năm tháng qua chưa từng sinh bệnh. Trần a ma lúc đầu còn lo lắng Phương gia không có trưởng bối, Phương Tằng và Trần Mặc là hai người trẻ tuổi không biết chăm Tiểu Đoàn Tử, muốn mang Tiểu Đoàn Tử về nuôi, lớn lên lại trả về. Phương Tằng và Trần Mặc tuy trẻ nhưng lại yêu thương con không ai sánh bằng, hai người vốn đã học hỏi các tình huống chăm trẻ, nuôi Tiểu Đoàn Tử rất chu đáo. Qua tết, Phương Trí Viễn mười lăm tuổi, là đứa bé lớn. Vốn đã nói với Lưu a ma, cuối năm sẽ thành thân với Lưu Trang nên Phương Trí Viễn cũng muốn nhanh chóng xây nhà. Hắn nói ý định với Phương Tằng, hai cậu cháu bàn bạc, quyết định đợi đầu xuân, xây nhà bên Lưu gia trước, đến tầm tháng tám, tháng chín lại xây nhà ở bên Phương gia, một thời gian sau là có thể thành thân. Phương gia bên này đã có đất, chỉ cách nhà Phương Tằng vài bước. Phương Trí Viễn định xây kiểu tứ hợp viện, xung quanh có sân, để đất trồng rau, dùng hàng rào vây quanh, làm ra một bộ biệt thự ở nông thôn. Bên Lưu a ma, Phương Trí Viễn định xây một căn nhà ngói ba gian, gạch xanh, sân bao quanh, bên trong cũng không cần làm kĩ, sau này nhà nhiều người rồi tính. Nhưng việc này phải đợi hai cậu cháu làm xong vụ chè rồi nói. Qua tháng tư, chè làm xong, Phương Trí Viễn liền đến Lưu gia thôn, thương lượng việc xây nhà với Lưu a ma. Lưu a ma tâm tâm niệm niệm muốn dùng mảnh đất kia, không để cho nhà Lưu Hưng, nghe ý định của Phương Trí Viễn liền đáp ứng. Đồng thời Lưu a ma cũng rất cảm niệm sự tôn kính của Phương Trí Viễn với ông. Rõ ràng có thể không tiêu tiền xây nhà, nhưng vì buồn bã và bất bình trong lòng ông, Phương Trí Viễn lại có thể làm vậy. Vậy nên lúc Phương Trí Viễn nói chuyện sau khi thành thân với Lưu Trang sẽ đón ông về ở, ngoài dự đoán của Phương Trí Viễn, Lưu a ma đồng ý. Không chỉ Phương Trí Viễn bất ngờ, ngay cả Lưu Trang cũng thấy ngạc nhiên. Người ngoài không hiểu ma ma cậu, nhưng cậu là người hiểu nhất. Ông là người mạnh mẽ, sao lại đồng ý đến ở nhà Phương Trí Viễn, không phải là lừa hai người bọn cậu chứ. Vì thế, tối đến, Lưu Trang đến phòng Lưu a ma, tâm sự cùng ông. Lưu a ma thấy cháu nội sang phòng mình, sao có thể không hiểu. Ông nhìn khuôn mặt lo lắng của cháu, biết nó sợ mình không thích, miễn cưỡng đồng ý. Nghĩ như thế, ông chậm rãi nói với Lưu Trang: “A Trang, ma ma thấy con hôm nay không vui, sao vậy Là lo lắng việc ông đồng ý đến nhà Phương Trí Viễn ở hả Yên tâm, ông vui mà, không hề miễn cưỡng.” Lưu Trang thấy ma ma cậu chủ động nói, cũng đi thẳng vào vấn đề: “Ma ma, tính ông con biết mà, không muốn nợ ơn người khác, có nguyên tắc của mình. Năm ngoái, mỗi lần con nói sau này sẽ phụng dưỡng ông ông đều mắng con một trận, lần này đột nhiên đổi ý, có phải ông có gì khó nói không Ma ma, con là cháu nội ông mà, ông còn gì không thể nói với con sao ông” Lưu a ma cười nói: “Nào có gì khó nói. Đứa bé ngốc, trước kia ông không muốn ở với con là bởi vì con gả cho người ta thì không thể chỉ theo ý một mình con. Sau này con có chồng, dù con nguyện ý nuôi ông nhưng chưa chắc nhà chồng đã đồng ý. Con hiếu thuận nhưng không thể vì ông mà cãi cọ với nhà chồng. Hơn nữa, trong lòng ông vẫn không buông được ông nội và cha con, nghĩ chờ con thành hôn, có quy túc, ông cũng an tâm, sống một năm là một năm, có thể sớm đi gặp ông nội và cha con cũng coi như là một loại phúc khí.” Nói đến đây, hốc mắt Lưu a ma liền đỏ. Lưu Trang nhìn cũng khó chịu, Lưu a ma vội vàng nói: “Bây giờ ông nghĩ thoáng hơn rồi, nhìn Tiểu Đoàn Tử nhà Phương Tằng ông liền vui vẻ. Nếu con và A Viễn sinh cho ông vài thằng chắt, đời này của ông cũng coi như viên mãn. A Viễn còn nói sẽ để con của hai đứa theo họ của ông nội và cha con, ông nghĩ ông nội và cha con có người kế tục hương hỏa, trong lòng cũng vui vẻ. Ông phải giúp các con chăm con, sau này nha, ông mà xuống dưới đó, ông nội và cha con cũng có thể sáng mắt.” Trong lòng Lưu Trang hơi bi thương, cậu nhìn mái tóc đã dần bạc của ma ma mình, cố gắng nén nước mắt, chỉ cầm chặt tay ma ma mình, thiên ngôn vạn ngữ lại không biết nói từ đâu. Ma ma cậu rất khổ, chỉ hy vọng cậu và A Viễn có thể phụng dưỡng nửa đời sau cho ông, để ông an hưởng tuổi già, con cháu xum vầy. Phương Trí Viễn làm việc rất nhanh, hắn mượn người ở Lưu gia thôn xây nhà. Hắn vốn không quen thuộc Lưu gia thôn, Lưu Trang lại là ca nhi nên việc này là do Lưu Gia ra mặt. Nhà Lưu Gia ở Lưu gia thôn cũng coi như có tiếng, người trong thôn đều sẽ nể mặt ông vài phần, ông vừa ra mặt liền có hán tử đến nhận việc. Phương Tằng không yên tâm, ngày nào cũng đến xem. Lưu Gia mời không ít người, đều là người thành thật giỏi giang, mấy người gian xảo lười biếng Lưu Gia không mượn. Người nhiều làm việc nhanh, gạch ngói đều mua đủ, nửa tháng nhà đã gần xong, có thể gác đòn dông*. *Lễ gác đòn dông (lễ cất nóc),trong tiếng Hán là lễ thượng lương Mấy ngày nay Lưu a ma đều mỗi ngày đến xem. Cơm trưa cho hán tử xây nhà đều do Lưu a ma làm, để họ dụng tâm dốc sức, Lưu a ma nấu đều dùng thịt cá, bình thường còn dẫn Lưu Trang mang canh đậu xanh, canh ngân nhĩ đến cho mọi người uống. Lễ gác đòn dông, Lưu a ma liền mở tiệc ở nhà mình, làm to một chút, để người trong thôn biết nhà ông sống như thế nào, để mấy ca nhi lưỡi dài nói xấu sau lưng A Trang nhà ông phải hâm mộ ghen tị hận. Phương Trí Viễn không có ý kiến gì. Phương gia có Tiểu Đoàn Tử, Phương Trí Viễn cũng không muốn cữu cữu cữu ma của mình phải lo liệu tiệc tùng. Hơn nữa, đây là đất của Lưu gia, theo lý mà nói thì nhà cũng có thể là của Lưu gia, làm tiệc ở Lưu gia cũng là hợp tình hợp lý. ** Zổ: chúc Kỳ Nhi cưng tuổi mới ăn nên làm ra, cố gắng kiếm tiền bao dưỡng tỷ nha. Tỷ nằm ăn chờ em nuôi ha ~ Klq nhưng bên TQ hay uống canh đậu xanh nhỉ, nấu ntn không biết, ở quê t chỉ hay nấu cháo đỗ đen uống nước thôi ;_; Nhớ có lần âm xong, lúc bắt tôi làm đổ nửa xoong nước, tôi sợ ăn mắng liền lấy nước sôi đổ vào OTZ ~*~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]