Chương trước
Chương sau
*trồi lên theo phép triệu hồi của Kỳ Nhi cưng ~*
Lưu a ma đã sống hơn nửa đời người, trượng phu đã mất, con trai cũng chết, trên đời này chỉ còn Lưu Trang là thân nhân duy nhất của ông. Khi con ông chết, ông không chết theo chỉ là vì đứa cháu này, cho nên, Phương Trí Viễn vừa nhắc tới Lưu Trang liền nói đúng vào tim Lưu a ma.
Lưu a ma thấy cháu mình cái gì cũng tốt, chỉ là khuôn mặt lại giống con ông. Đương nhiên, Lưu a ma rất thích bộ dạng của Lưu Trang, nhưng là một ca nhi, bộ dạng đó đúng là làm Lưu Trang chịu thiệt thòi. Trước đây Lưu a ma cố gắng tích cóp đồ cưới cho Lưu Trang như vậy, cũng không hẳn là không băn khoăn về việc này.
Nói thật ra thì Phương Thăng, a ma Phương Trí Viễn, không phải là ví dụ sẵn có sao. Lưu a ma biết Phương Thăng, giỏi giang quyết đoán, làm nhà Lý Phú ngày càng giàu có. Nhưng cuối cùng thế nào Còn không phải là rơi vào kết cục bị tức mà chết. Đây là còn có huynh đệ tốt, có thể nuôi con Phương Thăng, nếu không, Phương Trí Viễn mà còn ở trong tay Lý Phú và tên họ Phùng kia thì còn không biết sẽ bị hành hạ như thế nào nữa.
Nếu nói Phương Thăng có gì sai, nhà mẹ đẻ cũng chỉ là một phần, bộ dáng không đẹp mới là nguyên nhân lớn nhất. Hán tử đều như thế, thích sắc đẹp, ca nhi nghìn tốt vạn tốt, nhưng chỉ cần mặt không tốt thì phải chịu thiệt. Có xinh đẹp hay không, đó là trời sinh, Lưu a ma không có biện pháp. Nhưng đồ cưới là do người, ông có thể gia tăng cho cháu ông chút cam đoan. Ví như, chuẩn bị cho cháu nhiều đồ cưới chút, như vậy thì dù có không xinh đẹp thì nể mặt đồ cưới, nhà chồng cũng phải tha thứ phần nào.
Năm đó, lúc biết chuyện của Phương Thăng, ông cả đêm đều ngủ không yên, lo lắng sau này cháu mình cũng bị bắt nạt. Dù sao tình huống của cháu mình cũng không khác của Phương Thăng, hơn nữa nhà mình còn chỉ có một mình nó, nếu có một ngày như vậy thì ngay cả một người làm chủ cho cháu mình cũng không có.
Sau này, ông gặp cậu cháu Phương Trí Viễn, thấy Phương Trí Viễn đối tốt với Lưu Trang, Phương Tằng lại trượng nghĩa, Lưu a ma liền động tâm. Lời này ông không nói với ai nhưng ông cực lực thúc đẩy cháu mình chơi cùng Phương Trí Viễn, cũng là vì ông nghĩ a ma Phương Trí Viễn mất như thế nên Phương Trí Viễn sẽ không đối xử không tốt với cháu ông.
Quả nhiên, sau khi hai đứa bé định thân, Phương Trí Viễn chưa từng ghét bỏ diện mạo của cháu ông, ngược lại mọi chuyện đều suy nghĩ cho cháu ông, khắp nơi che chở. Lưu a ma nghĩ thầm rằng đó là tác dụng của tình cảm của Phương Trí Viễn với a ma hắn. Ông thông minh không vạch trần, cũng không nói với cháu nội, chỉ cần hai đứa có thể sống hạnh phúc thì có thể không cần rõ ràng một số việc.
Mà lời nói của Phương Trí Viễn hôm nay càng khiến Lưu a ma kiên định lựa chọn của mình. Nhưng ông nghĩ tới đồ cưới tích cóp cho Lưu Trang không thể dùng tiền bạc của Phương Trí Viễn. Ông lập thân bất chính như thế, sau này sẽ hại cháu nội mình. Hơn nữa, trước kia ông sợ nhà chồng Lưu Trang mắt cao hơn đầu, nhưng giờ thì Lưu a ma cũng không cần băn khoăn chuyện này nữa.
Vậy nên do dự một lúc lâu, Lưu a ma vẫn nói lời cự tuyệt: “A Viễn, con nói cũng đúng. Nhưng con yên tâm, Lưu Trang săn thú giỏi, ông lại thường bán đồ ăn, ăn dùng trong nhà đều có, không cần tiêu đến tiền, vậy nên đến lúc các con thành thân, ông có thể chuẩn bị đồ cưới không tồi cho nó. Tuy rằng sẽ kém đồ cưới của cữu ma con, nhưng ở nông thôn cũng coi như đầy đủ. Tiền của con thì giữ lại, sau này thành gia lập nghiệp sẽ cần dùng nhiều tiền đấy.”
Phương Trí Viễn thấy đòn sát thủ của mình không hiệu quả, hơi thất vọng, nhưng hắn cũng không nổi giận, nói tiếp: “Ma ma, con nghĩ như thế này. Đồ cưới tất nhiên là càng nhiều càng tốt. Sau này, con của con và A Trang sinh, đứa thứ nhất tất nhiên là theo họ con, đứa thứ hai thì theo họ A Trang, như vậy, sau này cha phu lang con cũng có người kế thừa hương khói. Nhưng đều là con của con, con hy vọng chúng có có thể có nhiều gia sản một chút,”
Lưu a ma lần này trực tiếp ngây dại. Lưu Trang là ca nhi, nếu nói Lưu a ma hận a ma ruột của Lưu Trang nhất ở điểm gì thì không thể nghi ngờ chính là y từ bỏ đứa con trai trong bụng, làm con ông, trượng phu ông không có người kế thừa hương hỏa. Lúc đầu ông định để Lưu Trang kén người ở rể Lưu gia. Nhưng hán tử đến ở rể thì đâu có gì tốt, nếu không phải nhân phẩm không tốt thì chính là tình huống gia đình phức tạp, không nhiều người kén rể có thể sống hạnh phúc, Lưu a ma chỉ coi đây là phương án cuối cùng.
Nếu không có gì xảy ra, nói không chừng Lưu a ma sẽ kén rể, nhưng Lưu a ma coi trọng Phương Trí Viễn, ông cũng rõ tính tình Phương gia, không hề đề cập đến việc kén rể. So với việc có thể làm cho nửa đời sau của cháu nội mà mình một tay nuôi lớn không hạnh phúc, thì dù ông có khó chịu như thế nào cũng sẽ không mở miệng.
Không ngờ, tiếc nuối lớn nhất trong lòng ông, Phương Trí Viễn lại có thể nhẹ nhàng nói ra như vậy, khiến Lưu a ma cảm thấy khó tin. Ông ngây dại, một lát sau kích động vươn tay giữ chặt Phương Trí Viễn, hỏi: “Con nói cái gì A Viễn, con nói muốn lưa hậu đại cho Lưu gia, lời này không thể nói lung tung, cữu cữu con đồng ý sao”
Nhìn Lưu a ma kích động như vậy, Phương Trí Viễn mới nhận ra, thì ra truyền thừa ở thời đại này đã vượt quá lí giải của hắn. Trong mắt hắn, sinh một đứa con cùng họ với Lưu Trang là việc rất bình thường, cũng không ngờ Lưu a ma sẽ kích động như vậy. Phương Trí Viễn có ý định này là vì hắn từng nghe Lưu Trang cảm thán vì sao mình không phải là hán tử, như vậy có thể đỉnh môn lập hộ, không đến mức làm người trong thôn nói Lưu gia tuyệt hậu.
Lúc đó Phương Trí Viễn liền nghĩ đến việc này, nhưng khi đó cả hai đều còn nhỏ, hắn có nói cũng không giải quyết được gì. Hiện tại nói cũng là do hắn cảm thấy đúng thời cơ. Lời này hắn nói ra, nếu Lưu a ma không đồng ý thì với tuổi của hắn cũng không quá xấu hổ, coi như vui đùa, nếu Lưu a ma đồng ý thì hắn cũng có thể coi như hán tử, có thể tự mình làm chủ.
Phương Trí Viễn cảm nhận được tay Lưu a ma giữ hắn đang run rẩy, trịnh trọng nói: “Ma ma, lời của con đều là thật. Nếu con và A Trang thành thân, sau này chắc chắn sẽ lo cho Lưu gia. Con cái đều là ruột thịt của con, cùng họ với ai cũng không khác được. Nhưng sau này A Trang sinh nhiều con, còn phải nhờ ông đến giúp chúng con, sống cùng chúng con. Nếu không con sẽ không đồng ý đâu.”
Lưu a ma sao có thể không đáp ứng, vội vàng nói: “Được, A Viễn, chỉ cần các con không ghét ông già này vướng bận, sinh tám đứa mười đứa ông đều bế cho các con. Con cũng không phải lo, ông chỉ muốn một đứa theo họ cha Lưu Trang, mặc kệ là ca nhi hay tiểu tử ông đều thích. Ôi ôi, việc này, ông không biết nên nói gì bây giờ nữa.”
Lưu a ma phảng phất như trẻ ra năm tuổi trong nháy mắt, rất vui vẻ, liên miên cằn nhằn nói chuyện với Phương Trí Viễn, hoàn toàn không thấy bộ dáng khôn khéo thường ngày. Phương Trí Viễn nghĩ, không phải đang nói việc trả tiền sao, sao lại lạc đề thế này, vội vã kéo lại chủ đề, nói với Lưu a ma: “Ma ma, ông xem, giờ ông phải cố gắng tích cóp gia sản, tiền này ông giữ cho chắt nội đi.”
Nói xong, đưa túi tiền ra cho Lưu a ma, bên trong là mười nén bạc mười lượng, rất nặng, tay Lưu a ma thiếu chút nữa không giữ nổi.
Lưu a ma tuy cực kì vui vẻ nhưng cũng không bị lừa gạt, trả bạc cho Phương Trí Viễn, cười nói: “Chính con cũng nói, tiền này là cho chắt ông, không phải là cốt nhục của con sao Chẳng lẽ ông còn sợ con để con mình thiệt thòi Con giữ lấy, không được khách khí với ông. Lại khách khí như vậy thì ông sẽ giận thật đó.”
Phương Trí Viễn ngẫm nghĩ, lấy ra năm mươi lượng bạc, đặt ở trên bàn, nói với Lưu a ma: “Ma ma, ông xem, trong đồ cưới của cữu ma con có cửa hàng, con và A Trang nhiều nhất là hai năm nữa sẽ thành hôn. Vậy đi, ông và A Trang hàng năm giúp con làm chè, con sẽ không trả bạc nữa, nhưng mỗi năm để cho A Trang năm mươi lượng, hai năm nữa, lúc A Trang gả cho con thì mua cho đệ ấy một cửa hàng làm vốn riêng. Việc này ông cũng không thể từ chối.”
Lưu a ma nghĩ như vậy cũng tốt, Phương Trí Viễn đã nói đến mức này, từ chối nữa cũng không hay, liền đồng ý. Trong lòng Lưu a ma cực kì vui vẻ, giống như thả được tảng đá treo trong lòng bao nhiêu năm nay, nhất định bắt Phương Trí Viễn ở lại ăn cơm, còn nói muốn mở một vò rượu tự ngâm.
Lưu Trang từ trên núi xuống, bây giờ là lúc cỏ cây phát triển, cậu cũng may mắn, săn được một con nai và hai con chim trĩ, bỏ vào bao khiêng trên vai. May mà cậu khỏe, có thể khiêng về. Lưu a ma đang bận việc trong bếp, Lưu Trang vào cửa liền thấy ngay Phương Trí Viễn đang thu đồ trong lán để đồ linh tinh nhà mình.
Cậu nhanh chóng cất con mồi xong rồi đi tìm Phương Trí Viễn. Phương Trí Viễn thấy cậu đầu đầy mồ hôi, vội vã lấy nước đường Lưu a ma cho hắn đưa cho Lưu Trang để cậu uống, còn bảo cậu vào phòng. Khí trời bây giờ tuy tốt, nhưng mùa xuân thì vẫn để ý chút thì hơn.
Lưu Trang uống nước xong liền hỏi Phương Trí Viễn sao lại thu lều, Phương Trí Viễn bèn dẫn cậu đi nhìn la. Lúc này Lưu Trang mới phát hiện con la này mình chưa từng thấy, cậu nghĩ bèn hiểu ra, đây là la của mình.
Phương Trí Viễn sợ cậu không muốn, cố ý giải thích đây là thù lao hái chè. Lưu Trang không nói gì, tốt hơn dự đoán của Phương Trí Viễn. Đương nhiên, Phương Trí Viễn không biết là Lưu Trang bây giờ đã thích ứng quan hệ giữa mình và Phương Trí Viễn, cùng giàu nghèo, chung sinh tử, ở những việc nhỏ như này, Lưu Trang cũng không quá chú ý như trước.
Lưu a ma làm một bữa cơm trưa vô cùng phong phú, còn hưng trí rất cao mà mở bình rượu ra uống, bị Lưu Trang ngăn cản. Ma ma của cậu, cậu biết, cao hứng như vậy nhất định là có chuyện tốt. Lưu Trang thấy có Phương Trí Viễn, cũng không phải người ngoài, bèn trực tiếp hỏi: “Ma ma, có chuyện gì mà ông vui vẻ nhe vậy A Viễn bây giờ còn chưa thể uống rượu, nếu không sẽ thương thân.”
Lưu a ma bị nói như thế cũng nghĩ ra, chủ yếu là do Phương Trí Viễn hành xử hoàn toàn không giống một đứa trẻ, khiến Lưu a ma không tự giác coi hắn thành người lớn, tất nhiên là định chúc mừng với hắn như người lớn, nhưng giờ Lưu Trang nói như vậy mới nghĩ ra mình làm việc nhầm lẫn, cũng không nói uống rượu nữa, chỉ lo gắp thức ăn cho Phương Trí Viễn.
Phương Trí Viễn lại thực buồn bực, đã một thời gian dài hắn chưa nếm qua mùi rượu, vừa mới hưng phấn một lúc thì ra là hưng phấn không.
Lưu a ma vừa gắp thức ăn cho Phương Trí Viễn vừa kể lại chuyện cho Lưu Trang. Lưu Trang biết quyết định của Phương Trí Viễn, đũa trên tay không cầm chặt liền rơi xuống đất. Cậu không ngờ Phương Trí Viễn có thể làm như vậy. Dù sao, trong mắt người khác là nuôi một người khác họ, rõ ràng là cốt nhục của mình sao lại phải mang họ của người khác
Người bình thường đều sẽ không nguyện ý, dù có nguyện ý cũng sẽ yêu cầu đủ loại. Nhưng Phương Trí Viễn lại chủ động đề xuất, thậm chí ý tứ rất rõ ràng, muốn phụng dưỡng ma ma cậu. Đôi mắt Lưu Trang mở to, cay cay, không tự chủ được rơi lệ.
Thực ra Phương Trí Viễn cũng nhìn thấy, nhưng hắn không nói gì, lúc này hắn nghĩ Lưu Trang không cần hắn an ủi, vì đây khẳng định không phải nước mắt thương tâm.
Ăn cơm, thu dọn chuồng la, Lưu Trang đưa cho Phương Trí Viễn hai con chim trĩ mang về.
Về đến nhà, Phương Tằng đang thu thập nông cụ. Nhà bọn họ bây giờ đã có mười mẫu ruộng, đây là chưa kể hai mươi mẫu hồi môn của cữu ma hắn. Mười mẫu này, bọn họ tự trồng sáu mẫu ở Lưu gia thôn. Bốn mẫu ở Triệu gia thôn thì để cho nhà mẹ đẻ Lâm Tín gia trồng, hàng năm chia năm năm.
Lưu gia thôn đều trồng cải dầu, một thời gian nữa là lúc thu cải dầu. Trước kia hai cậu cháu làm đã quen, còn cả nhà Lưu Trang, hai nhà bọn họ cùng nhau làm. Nhưng năm nay thì có chuyện phiền toái, là hai mươi mẫu của cữu ma hắn.
Ruộng của cữu ma hắn cũng không ở Lâm gia thôn mà ở hai nơi. Nhà Trần Mặc cũng chỉ coi như nhà nhỏ, dù trong nhà có người làm quan thì cũng chỉ là có chút quyền lực, hai mươi mẫu này là Trần Nghiễn thương Trần Mặc nên tìm mua cho anh.
Nhưng Trần gia cũng không phải nhà quyền quý gì, chỉ là mua được rẻ hơn người ngoài một chút. Lâm gia thôn không ai bán ruộng, anh cũng không thể ép người ta bán, vì thế chỉ có thể tìm ở những nơi gần Lâm gia thôn. Hai mươi mẫu đất của Trần Mặc có mười mẫu ở Triệu gia thôn, mười mẫu ở Thẩm gia thôn.
Tuy hai nơi đều không xa Lâm gia thôn, nhưng cũng không gần. Tự trồng là không được, nhưng để người ngoài trồng thì cũng không tìm được người thích hợp ngay. Bây giờ là lúc thu hoạch rồi trồng hoa mầu, Phương Tằng có chút phiền não không biết phải làm sao.
Thực ra, nếu tự mình đi thu hoạch thì cũng nhanh, nhưng giờ Trần Mặc bụng lớn, đã sáu tháng, Phương Tằng tuyệt không dám để anh mệt mỏi, thậm chí còn phải tìm người đến xem thì anh mới yên tâm. Nhưng ở nông thôn, hán tử ca nhi đều phải ra đồng, Phương Tằng cũng không thể không biết xấu hổ mở miệng bảo người ngoài đến chăm sóc Trần Mặc, mà dù có mở miệng thì Phương Tằng cũng không yên tâm được.
Như vậy thì trong nhà liền không đủ lao động. Phương Trí Viễn cũng chỉ là biết việc, trong những người quen biết thì chỉ có thể giỏi việc nông hơn Tiểu Tráng, Đại Tráng một chút mà thôi, nếu thực sự làm thì cũng không thể chỉ trông cậy hắn. Lâm Tín, Lâm Chính chắc chắn là nguyện ý làm cùng anh, nhưng như vậy rõ ràng là để bọn họ giúp không công, Phương Tằng không thể làm thế được.
Vậy nên liền khó khăn. Nên làm thế nào bây giờ
**
Zổ: cuối tuần trước dắt cháu lên HN chơi, định chơi 2 ngày nhưng đã đặt post đến hết tuần, không ngờ có chút việc nên phải ở hết tuần, hôm qua mới về nên tất nhiên là không có tr:v
Tôi mới đọc xong Trọng sinh chi liên nhân, ôn nhu công x dịu ngoan thụ, công làm diễn viên, thụ là biên kich, nhưng công việc chính của hai người là tú ân ái, ngọt chết tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.