Phương Tằng nghe hỏi liền vui vẻ, anh nói thẳng: “Chưởng quầy Trần uống nước chè cữu mang tới, cực kì khen ngợi. Nhất là chè thượng đẳng, chưởng quầy Trần nói có bao nhiêu ông ấy lấy bấy nhiêu. Huynh trưởng nhà ông ấy làm việc ở nha môn, hàng năm đều sầu việc tặng lễ cho đồng sự, cấp trên đến bạc cả tóc. Chè thượng đẳng của chúng ta pha ra còn thanh hương mỹ vị hơn chè tốt nhất từ phía nam đưa tới. Chưởng quầy Trần rất cao hứng, trả cữu năm lượng bạc hai cân. Còn chè trung đẳng và hạ đẳng chưởng quầy Trần cũng muốn. Cữu sợ nếu chúng ta ra mặt, bị người ngoài biết sẽ động tâm tư nên trực tiếp bán hết cho ông ấy. Tuy có thể kiếm ít hơn nhưng mà an toàn, chắc chắn. Ông ấy trả một lượng bạc một cân chè trung đẳng, một lượng bạc năm cân chè hạ đẳng.”
Phương Trí Viễn kinh ngạc trước bối cảnh hùng hậu của chưởng quầy Trần. Lúc đầu hắn cũng biết có thể mở một tửu lâu như vậy ở trấn trên chắc chắn là có quan hệ, giờ biết huynh trưởng nhà ông làm việc ở nha môn cũng không kỳ quái, chỉ là hắn hơi coi thường trình độ chi tiêu của người xưa, quan lại dù có là phẩm cấp thấp nhất thì tiêu bạc cũng không nương tay. Chè thượng đẳng nhà hắn có ưu thế địa lý hơn chè phía nam, làm bán tại chỗ, chè phía nam có tốt đến đâu, làm xong chuyển đến đây cũng mất một hai tháng, vị chè tất nhiên sẽ nhạt hơn.
Đồng thời Phương Trí Viễn cũng tán đồng với lời của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-chi-nong-gia-ki-su/1641956/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.