Lâm Thành gia cũng không ngốc, tất nhiên biết những người ngồi trên bàn bất mãn, ông vốn không định quản, nhưng trên bàn còn có cả người ngoài, nếu truyền ra, thanh danh của Lâm Song sẽ rất khó nghe. Ông đánh đánh chiếc đũa đang không ngừng gắp thịt của Lâm Song, mặt trầm xuống.
Lâm Song vốn đang vui vẻ chọn thịt cho y và Đại Bàn ăn, trong bát hai người đều đầy có ngọn, nhưng nhìn thấy một bàn nhiều người, Lâm Song lo y không cướp nhiều, lát nữa sẽ hết. Giờ bị a ma mình cản đũa, y mất hứng bĩu môi, nói với Lâm Thành gia: “A ma, sao a ma lại không cho con gắp đồ ăn cho cháu ngoại a ma, a ma cũng không phải không biết nhà con một tháng cũng chưa chắc đã ăn được một bữa thịt, khó được cho cháu ngoại a ma ăn, a ma là ma ma còn ngăn cản, a ma đúng là không thương cháu ngoại!”
Nói xong lại gắp một miếng thịt vào bát mình. Lâm Thành gia nghẹn họng, ông thương ca nhi nhà mình gả không tốt, mới mặc kệ sự bất mãn của con trai con dâu, trong tối ngoài sáng trợ cấp cho y. Nhưng hôm nay là ngày bọn họ mời khách, Lâm Song như vậy khác gì tát vào mặt họ, họ mời khách lại khiến khách ăn đồ kém, mình ăn đồ ngon, nói ra khiến người khác chê cười khinh bỉ không biết dạy bảo.
Hơn nữa, ông còn để cho Lâm Song một miếng thịt lớn, cũng không phải không cho y ăn, chỉ là đừng ăn khó xem như vậy mà thôi. Lâm Thành gia không nói lại được, Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-gioi-chi-nong-gia-ki-su/1641943/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.