Ở đằng trước Ngoạn sau khi đã dần làm chủ được tình hình, đám đàn em của lão Phiến đã hạ súng xuống coi như chấp nhận sự thật. Ngoạn khẽ nhếch mép cười một cái rồi hắn tiến lại chỗ ông Tuấn lúc này đang toát mồ hôi lạnh bởi chỉ chậm một chút nữa thôi là con trai ông đã chết rồi. Ngoạn hẩy hẩy tay tên đàn em đang ghì chặt đầu ông Tuấn ra rồi nói:
- - Tránh ra nào, sao mày dám làm thế với anh Tuấn...Nào nào ngồi dậy rồi nói chuyện..
Ông Tuấn tất nhiên không ưa gì cái cách nói chuyện như này của Ngoạn bởi từ trước đến nay đàn em của lão Phiến ai cũng coi ông Tuấn là kẻ thù số một. Nhưng với tình trạng hiện giờ, làm gì còn cách nào khác để ông Tuấn có thể phản kháng, Ngoạn cười:
- - Đừng lo, dù sao em cũng không giống như lão Phiến đâu. Anh Tuấn trước đây vẫn là một người đáng để chúng em tôn trọng. Tuy nay anh có tàn phế, có mất tất cả địa bàn, có bị vợ nó lừa đảo thì ít nhiều anh vẫn là một đại ca….
Nhìn xung quanh Ngoạn nói to:
- - Tao nói thế phải không chúng mày…?
Cả đám người đồng thanh cười nham nhở sau câu nói của Ngoạn, ông Tuấn đáp:
- - Mày….mày….
Ngoạn đỡ ông Tuấn ngồi dậy, hắn kéo ghế ngồi trước mặt ông Tuấn với một dáng vẻ kệnh cỡm rồi từ từ hắn cúi mặt xuống nhìn ông Tuấn khẽ nói:
- - Đừng nóng chứ, em chỉ muốn tốt cho anh thôi….Thế anh có muốn cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ghe/2202000/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.