- - Chẳng hay anh làm nghề gì..?
Câu hỏi đầu tiên từ mẹ cô Thúy khiến chú Đại hơi ái ngại. Bởi vì sao, rõ ràng cuộc gặp gỡ đầu tiên này chỉ là chuyện chúc tết của phụ huynh học sinh với gia đình cô giáo. Việc hỏi nghề nghiệp chỉ dành cho trường hợp ra mắt bố mẹ người yêu nghe có lẽ hợp lý hơn. Chú Đại hơi bất ngờ bởi câu hỏi của mẹ cô Thúy, chú đáp:
- - Dạ thưa bác, cháu làm ăn buôn bán nhỏ thôi ạ.
Cô Thúy nói:
- - Sao mẹ lại hỏi thế, đây chỉ là phụ huynh của một trong những học sinh của con thôi. Mẹ hỏi cứ như hỏi cung vậy..?
Mẹ cô Thúy thở dài:
- - Haizzzz, thế mà tôi tưởng hai anh chị đang hẹn hò cơ đấy. Còn nếu chỉ là phụ huynh học sinh thì được. Vậy anh ngồi chơi, tôi xuống bếp dọn dẹp lại chút việc. Nhà cửa mới mùng một mà bề bộn quá, hai bố con chi giỏi bày ra có phụ giúp được gì đâu.
Chú Đại gượng cười vì chú đủ thông minh để hiểu đó là một câu đuổi khách khéo léo nhưng cũng vô cùng thâm của bà chủ nhà. Nhà cửa trang hoàng, sạch sẽ như thế này mà nói bẩn cần đi dọn dẹp chẳng phải ý bà ây ám chỉ từ lúc hai chú cháu bước vào là bẩn nhà hay sao, lại còn bố con bày ra ý nói cô Thúy đang tha rác về nhà, bố cô Thúy cười xòa đáp:
- - Cậu uống nước đi, bà nhà tôi vốn tính sạch sẽ nên cái gì cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ghe/2201960/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.