Đi ra đến nhà để xe mụ Hường nói với mụ Nguyệt:
- - Chết em rồi, nhìn anh Tuấn lúc nãy chắc anh ấy giết em mất…
Mụ Nguyệt khẽ hỏi:
- - Nhưng thím thật sự định hại con bé hả…?
Mụ Hường ấp úng đáp:
- - Không...không...làm...gì có chuyện đó...Hôm đấy cả hai đứa đều bị ngộ độc thức ăn. Em đưa cả hai vào viện anh Tuấn cũng biết mà..
Mụ Nguyệt nói tiếp:
- - Thế thì sao thím phải sợ, thằng Tuấn tôi biết tính nó. Lúc nó điên lên thì không suy nghĩ thôi chứ sau đó nó làm gì cũng phải có bằng chứng chứ không kiểu nghe linh tinh đâu. Với lại cả hai đứa cùng vào viện chứ có phải mình con nhóc kia đâu. Mấy lần đã bảo rồi, cái ngữ chúng nó chăm chúng nó rồi sau này nó không biết ơn đâu. Mà thằng Tuấn có hỏi gì thím cứ nói là do tôi làm hết….Nó không dám làm gì tôi đâu….À mà còn….
Mụ Hường hỏi ;
- - Còn gì hả chị…?
Mụ Nguyệt nói nhỏ nhẹ:
- - Tôi biết thím dạo này cũng khó khăn...Nhưng cái chỗ 40tr thím cho tôi mượn ấy tôi cũng chưa có...Thế nên…
Mụ Hường mặt không mấy vui nhưng vẫn đáp:
- - Dạ em hiểu rồi...Mà thôi có khi em cũng về đây...Giờ mà lên đấy ông ấy nhìn em chắc điên lắm...Nãy đến chị còn bị đuổi…Mà chị nhớ phải giúp em lần này đấy, hôm viết đơn kiện em cũng do bực thằng kia quá, không nghĩ đến việc anh Tuấn lại bênh nó như vậy...Giờ thấy dại thật..
Mụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ghe/2201939/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.