Nam chăm chú nghe, chú Đại hỏi:
- - Chú biết cháu tuy giận nhưng trong lòng vẫn còn rất thương bố. Bằng chứng là khi biết chú là người làm bố cháu thành ra như thế cháu cũng đã rất tức giận phải không nào. Chú cũng biết cháu rất căm ghét bà Hường. Nhưng có điều này chú muốn cháu giúp, hiện tại tuy bố cháu đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại. Điều đáng lo nhất bây giờ là với tính khí của bố cháu khi ông ấy tỉnh lại sẽ không thể chấp nhận việc mình đã mất đi một cánh tay…
Nam cứng đơ người khi nghe chú Đại nói vậy, nó nói với giọng run run:
- - Chú...chú bảo..sao cơ...Bố cháu bị...mất một cánh tay…? Sao chiều nay chú nói bố cháu...không sao mà..?
Chú Đại nhìn Nam khẽ lắc đầu buồn bã:
- - Ban đầu thì đúng là như thế, nhưng hôm qua lúc bố cháu tỉnh dậy có lẽ bị sốc tâm lý dẫn đến co giật, vết thương mới phẫu thuật lại bị rách ra. Và lần rách sau này các bác sỹ đã không thể nối lại được nữa do tổn thương quá nghiêm trọng. Tuy không phải cắt bỏ cánh tay nhưng cánh tay đó sau này cũng khó có thể cử động. Mọi chuyện tùy thuộc vào ý trời, chính vì vậy nếu tới đây bố cháu mà tỉnh lại vẫn tiếp tục làm như thế thì không chỉ cánh tay đâu mà cả tính mạng cũng khó giữ. Hai lần phẫu thuật trong vòng ba ngày với người khỏe mạnh cũng đã là kỳ tích rồi…
Nam mắt hơi đỏ, nhưng nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ghe/2201928/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.