Bà ngoại nghe Nam nói tới chú Đại bèn rảo chân bước vội vào trong, mở cổng đi vào bà nhìn thấy đúng là chú Đại, quần áo thì xộc xệch, người toàn mùi rượu. Chú Đại ngồi dưới gốc cây me với bộ dạng thiểu não. Nhìn thấy bà ngoại và Nam về chú Đại gượng đứng dậy liêu xiêu nói lắp bắp:
- - Con chào bác...xin lỗi bác..vì đã làm phiền...ức...hức.
Hơi men vẫn còn trong người, có lẽ cả đêm qua chú Đại đã uống rất nhiều rượu. Nấc lên vài tiếng rồi chú Đại nôn thốc nôn tháo vào gốc cây me. Bà ngoại thấy thế vội đỡ chú Đại rồi gọi Nam:
- - Nam..Nam...chạy lại đỡ chú vào trong nhà đi cháu. Rượu chè say khướt thế này lại ngồi ở đây gió máy...Chết mất thôi..
Nam từ từ tiến lại gần chú Đại, rõ ràng nó có điều gì đó thay đổi. Nếu là ngày hôm qua thì nó đã vội vàng chạy lại để đỡ chú Đại rồi. Nhưng từ lúc ở bệnh viện về nó nhìn chú Đại bằng một thái độ hoàn toàn khác. Người xưa có câu “ Một giọt máu đào hơn ao nước lã.” Tuy rằng đối với Nam thì chú Đại đối xử với hai anh em nó tốt hơn ông Tuấn rất nhiều. Nhưng dù sao người nằm trong viện hôn mê bất tỉnh kia cuối cùng vẫn là bố nó. Đắng cay hơn người chém bố nó cũng lại chính là người mà nó nhất mực tôn trọng. Chưa biết lý do là thế nào nhưng nhìn chú Đại giờ đây trong mắt Nam ánh lên một cái nhìn có phần hằn học. Vì dù sao ông Tuấn xét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ghe/2201923/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.