- - Của hai anh em đây, nóng hổi vừa thổi vừa ăn nhé…
Nam thấy ngồi đây cũng không tiện, nhìn bé Hạnh, Nam khẽ nói:
- - Hay anh cho vào túi mang về cho em nhé, mang về cho cả bà ngoại nữa…
Bé Hạnh gật đầu đồng ý, Nam nói với bà chủ quán cho hai bát bánh trôi vào túi. Sau đó hai anh em bế nhau ra về, mặc cho đám bạn ngồi đó nhìn theo đứa cười, đứa chỉ trỏ. Chỉ có Trang nhìn theo hai anh em bằng ánh mắt thông cảm, đúng là dù thế nào trong mắt bạn bè Nam vẫn chỉ là thằng mồ côi cha mẹ, là thằng đánh bạn. Khi gặp lại mặc cảm đó không bao giờ biến mất.
Bé Hạnh nắm tay anh cười tít mắt, nó đòi cầm hai túi bánh trôi sờ sờ cảm nhận hơi ấm phát ra từ túi bóng. Đi ngang qua chợ, vẫn có những tiếng ì xèo:
- - Hai anh em con thằng Tuấn đấy, bố nhà to, xe đẹp mà vẫn để các con cho bà ngoại nuôi.
Vẫn là miệng đời, dường như hoàn cảnh bi thương của bạn đôi khi lại trở thành chủ đề bàn tán, thành câu chuyện làm quà cho những người không quen biết. Họ không hề nghĩ đến cảm nhận của hai đứa trẻ tội nghiệp. Họ cứ nói, khi không gặp họ dừng nói, nhưng khi bạn xuất hiện thì bạn sẽ ngay lập tức trở thành chủ đề quen thuộc trong một xã hội thân quen.
Bỏ mặc những tiếng bàn tán, Nam nắm tay em gái mỉm cười rồi đi ra khỏi chợ lấy xe đạp về. Nó cũng đã quá quen thuộc với những lời nói đó rồi, nó buồn vì nó sợ sau này em gái nó lớn lên cũng sẽ bị những lời bàn tán đó. Bất ngờ nó quay sang bảo Hạnh:
- - Sau này nếu ai trêu em nhớ về bảo anh nhé, anh sẽ cho chúng nó một trận.
Bé Hạnh nhìn Nam gật đầu:
- - Dạ, em nhớ rồi.
Đơn giản vậy thôi nhưng tình cảm anh em chỉ cần như vậy là đủ ấm áp xua tan cái lạnh của mùa đông rồi.
- - Đúng...e chính là người khiến cho anh Tuấn phải vào viện...Tuy nhiên nếu bây giờ gặp lại con rắn độc đó em cũng vẫn sẽ cho nó vài nhát dao….Quân khốn nạn, độc ác….
Chú Minh không rõ đầu đuôi câu chuyện thế nào, nhưng chú cũng biết chú Đại bình thường vốn là người điềm đạm, biết trên biết dưới. Chỉ cần là bạn của bố Nam hễ ai cần giúp đỡ mà nói, hợp lý chú Đại sẵn sàng giúp. Cũng gặp chú Đại khá nhiều lần trong các buổi ăn uống, chưa bao giờ chú Minh lại thấy chú Đại giận dữ đến bất chấp như vậy. Thêm nữa chú Đại không phải là người thích giải thích, phân trần, kể lể với người khác. Giờ chú Minh có hỏi chắc chắn chú Đại cũng không nói, mặc dù có bị hiểu nhầm đi chăng nữa.
Chú Minh lảng sang chuyện khác:
- - Thế đứa con gái của Tuấn giờ ở đâu..?
Chú Đại trả lời:
- - Em mang con bé về bên bà ngoại cháu gửi rồi...Tuy em không có quyền gì nhưng nếu sau khi anh Tuấn tỉnh dậy mà vẫn còn muốn ở với con rắn độc kia thì em sẽ nuôi con bé. Loại tâm địa hiểm ác ấy nếu để nó ở với con béc trước sau gì con bé cũng bị hại chết, mà dù không chết thì cuộc sống của nó cũng vô cùng khổ cực.
- - Có phải cô Hường lại làm gì rồi không…? Mấy hôm trước nghe tin con gái Tuấn phải vào viện anh cũng có hỏi thăm nhưng thấy bảo là cả hai đứa nên không nghĩ nhiều. Có khi nào chú lại giận quá mất khôn không..? Chẳng lẽ cô ấy lại đi hại cả con đẻ của mình.
Chú Đại nói:
- - Nhưng khi em vào viện thì con của mụ ấy không sao cả, còn con bé Hạnh phải nằm viện mất hai ngày. Anh là người lớn ngày nào anh cũng ăn 4 quả trứng vịt lộn anh có chịu được không..?
- - Vậy mà con rắn đó nó ép con bé Hạnh ngày nào cũng ăn 4 quả đấy. Ăn suốt hai tháng trời, da nó cứ vàng vọt đi, nôn mửa khó chịu...Nếu hôm nay em không chở nó đi ăn rồi vô tình em đút trứng cho nó thì làm gì có ai biết được con bé bị dối xử như thế nào. Em còn phải quay lại hỏi bác sỹ về bệnh của nó có phải do ăn nhiều trứng vịt lộn không mới biết được đấy. Mà ngày trước khi nó ép thằng Nam ra khỏi nhà bằng cách khích bác anh Tuấn đánh con em đã nói trước mọi người nếu làm hại con bé Hạnh em sẽ trả lại cho nó gấp 10 lần. Vậy nhưng rồi nó đâu có sợ, loại đàn bà dã tâm như thế mà anh Tuấn có mắt như mù vậy...Anh em khuyên không nghe ai cả.
Chú Minh im lặng lắng nghe, chú Đại tiếp:
- - Lỗi hôm nay là do em, em chấp nhận….Em chỉ sợ đến khi anh Tuấn tỉnh lại anh em em sẽ không còn được như trước. Giờ em thấy hối hận, ngày trước có lẽ em không nên kiên quyết bắt anh ấy đón các con về, em cứ nghĩ giờ kinh tế khá rồi, các cháu nó cũng thiệt thòi nên bảo cả bố mẹ em khuyên anh ấy đón hai đứa về nuôi...Ai ngờ, cuối cùng giờ thằng Nam không nhìn mặt bố...Con bé Hạnh thì phải chịu cảnh dì ghẻ con chồng...Mà em giờ cũng thành thằng em cầm dao chém anh đến bất tỉnh…
- - Thế mà thằng Tuấn mồm lúc nào cũng người nhà cũng không bao giờ bằng anh em kết nghĩa của nó. Đấy giờ anh em kết nghĩa nó chém cho đấy, nằm trong kia không biết có nghĩ được gì không..?
Chú Đại giận run cả người, cố nắm chặt hai bàn tay lại chú cúi đầu:
- - Gia đình cho em xin lỗi, nhưng mong mọi người đừng nói gì thêm, sau khi anh Tuấn tỉnh lại em sẽ chịu mọi trách nhiệm.
Mụ Nguyệt không chịu dừng:
- - Trách nhiệm cái gì, không phải lúc đó mày còn định chém cả vợ nó nữa sao..? Ngay từ đầu cái Hường nó bảo tao đã không nghĩ mày tốt đẹp gì rồi. Nhưng nói thì thằng Tuấn đâu có nghe, toàn quân giang hồ...Hôm nay á, cái Hường mà không trốn kịp thì chắc cũng chết rồi..Thôi mày về đi, ở đây chị em tao nhìn lại thấy sôi máu….Cái Hường nó sợ mày nên không dám vào thăm chồng nó đấy.
Biết bây giờ chú Đại có nói gì cũng không thể nào thanh minh được cho việc mình đã gây ra. Chú Minh thấy bên nhà ông Tuấn nói năng cũng có phần hơi quá, tuy nhiên cũng không thể trách họ được, người nằm trong đó là người nhà họ và việc chú Đại chém bố Nam thì không thể chối cãi dù vô tình hay cố ý. Đám người nhà ông Tuấn chạy đến hỏi thăm bác sỹ, chú Minh khẽ nói với chú Đại:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]