Nghe thấy câu hỏi của cô anh chỉ cười một nụ cười miễn cưỡng và rất buồn nói
- Anh không tàn nhẫn như em được! Những lời em nói với anh năm đó không thể nào quên nhưng càng như vậy anh lại không thể nào ngăn cho trái tim mình...ngừng yêu em
Khi anh nói xong câu này cả không gian rơi vào im lặng
Thấy mình ở đây lâu dù sai cũng không tiện nên anh nói
- Thôi em nghỉ ngơi đi anh có việc phải về rồi
Khi anh quay lưng bỏ đi ra đến cửa thì vẫn cố quay lại mà nói
- Nếu cuộc sống của em có gì khó khăn thì em có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào anh luôn sẵn sàng giúp đỡ em
Nói rồi không để cô đáp mà cứ thế quay lưng đi thẳng
Lúc này bên ngoài Ánh Nguyệt cũng đã nghe hết mọi chuyện trước đây của chị mình cùng với người thanh niên đó từ Ngọc Hân cô ngạc nhiên lắm và cũng thương chị mình rất nhiều
Khi anh ta ra khỏi phòng bệnh thì cũng lịch sự chào 2 người một lần nữa rồi đi thẳng
Cô vào phòng bệnh hỏi chị
- Sao chị không nói với em?
- Lúc đó em còn nhỏ quá chị không muốn để em phải bận tâm
Ngọc Hân thấy thế thì nói với Ánh Dương
- Tao nghe mấy đứa bạn cấp 3 của tụi mình nói Mạnh Hoàng sau đó được sang Mỹ du học và rồi cũng khởi nghiệp thành công một công ty bất động sản đấy. Nghe nói anh ta chưa có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ghe-nguyen-thao-nguyen/2898837/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.