Hôm sau tại một quán cà phê khá kín đáo bà Hà ngồi đối diện với Ánh Dương đúng là sau khi đạt được mục đích bà ấy vui hẳn cô cũng không nhìn được bộ dạng đó của bà ta mà lên tiếng mỉa mai
- Sau khi lấy đv tài sản của bố tôi dì có vẻ vui lên hẳn nhỉ?
- Ánh Dương! Sao con nói khó nghe vậy? Di chúc đó là do chính bố con để lại dì đâu có làm gì mà hôm nay con gọi dì ra đây chắc là không phải chỉ để mỉa mai dì thôi đấy chứ?
- Tất nhiên là không rồi tôi đâu có rảnh như thế! Công việc của tôi còn rất nhiều mà
Nói rồi Ánh Dương lấy trong túi xách bên cạnh mình ra một xấp ảnh đặt trên mặt bàn. Bà Hà sau khi nhìn thấy những bức ảnh ấy xong gương mặt liền biến sắc phút chốc xé vụn những tấm ảnh ấy ra làm nhiều mảnh. Ánh Dương nhìn thấy hành động của bà ta rất bình thản không cản bà ấy ngược lại còn cỗ vũ bà ấy
- Dì cứ xé! Xé thoải mái những tấm ảnh như thế này tôi còn rất nhiều
- Con kia mà muốn gì hả?
Sở dĩ bà Hà có phản ứng như thế vì những bức ảnh ấy không gì khác chính là hình ảnh bà Hà cũng với ông Tùng vào khách sạn cùng với nha
Ánh Dương thấy thái độ ấy của bà ta thì bình tĩnh nói
- Tôi muốn dì trả lại những thứ vốn thuộc về mẹ tôi
Đến đây dường như bà Hà đã nghĩ được ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ghe-nguyen-thao-nguyen/2898713/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.